215 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
D7
chúng tôi hành quân cắt ngang những đám cháy đó mà đi,
chỗ nào cháy to quá thì tránh sang hướng không cháy để
vượt qua, chỗ nào đám cháy nhỏ lửa len lét dưới chân
thì bước đại lên trên lửa chỉ có khói làm mắt lính
chúng tôi cay xè, nước mắt nước mũi dàn dụa, ai đó
dùng tay quẹt ngang trên mặt là nhìn cái mặt chẳng khác
gì mặt nạ, mùi thịt nướng ở đâu đó thơm thơm khen
khét thế rồi người đi trước khựng lại tránh sang một
bên rồi bước tiếp thì ra xác lính Pốt bị lính D8 tiêu
diệt nằm đó khi lửa cháy qua thì dậy mùi, vài cái xác
lửa cháy nham nhở quần áo nhưng vẫn nhận ra rõ là lính
Pốt, đồng phục đen dép cao su lính K to rộng kiểu dáng
thô thiển, khăn cà ma với dăm ba thứ vật dụng vương
vãi, mặc xác mày nằm đó, cho mày nằm đó phơi sương
phơi gió cho tới khi nào mày trở về với cát bụi và kể
cả cái thân xác chúng mày làm mồi ăn cho các loại động
vật hoang dã thì cũng mặc thây chúng mày với Trời Đất,
giúp chúng mày mồ yên mả đẹp thì đó không phải là
trách nhiệm của chúng tao.
Tôi đã nghĩ vậy khi bước
chân qua không một chút cảm xúc dù là nhỏ nhất.
Tối hôm đó chúng tôi dừng lại giữa cánh rừng dầu
vẫn như mọi lần chúng tôi đã gặp, một đêm yên tĩnh
thật sự giữa rừng núi lính chúng tôi mệt mỏi lắm
rồi cần có thời gian nghỉ ngơi cho lại sức và giấc
ngủ vẫn luôn là thứ cần thiết và nhanh lại sức nhất.
Các B bố trí canh gác để bảo đảm an toàn trong đêm,
chuyện gác xách thì dù mệt mỏi bao nhiêu cũng không thể
lơ là, đó cũng là sự sống còn của người lính điều
này chúng tôi đã quá hiểu khi còn nằm ở BGTN.
Sáng
hôm sau chúng tôi ăn uống xong là lại tiếp tục hành
quân, lúc này tin đơn vị tôi được hành quân quay ra
ngoài đường đất đỏ đã được thông báo cho anh em,
ai cũng mừng rỡ ra mặt, hơn tuần nay loanh quanh trong rừng
sâu khó khăn vất vả đủ đường nay được tin quay ra
thì ai chẳng mừng, chẳng vui, đoạn đường hành quân sẽ
ngắn hơn bước chân người lính thấy vui hơn và cảm
giác con đường về với mẹ cũng gần hơn.
Trưa hôm
đó dừng lại ăn cơm, mỗi người xuất cơm nắm mà anh
nuôi đã chuẩn bị sẵn từ sáng, chẳng cần bát đũa
mất thì giờ, mỗi người mỗi cục cơm với gói cá khô
kho mặn cứ thế ngồi bẻ ra mà chấm mà ăn xong uống
qua hớp nước ngồi nghỉ 10 15 phút là có thể lại tiếp
tục đi được nữa rồi, bữa cơm trưa trên chiến trường
của người lính đơn giản như vậy đấy.
Nhưng có một điều ruồi, ruồi ở đây nhiều lắm, chẳng biết chúng ở đâu ra mà lắm thế không biết, nếu ai ngáp một cái thì phải lấy tay che miệng lại không ruồi nó bay vào miệng, ngồi ăn cũng không yên với chúng, tôi phải bẻ cành lá cây vừa ngồi ăn một tay vừa cầm lá phe phẩy vậy mà chúng vẫn lăn xả vào cục cơm cùng gói đồ ăn kia mà tìm cách đậu vào kiếm trác ở khẩu phần ăn của lính, ai đó ăn xong trước thì tìm cách ngả lưng tý chút cũng không yên, ruồi đậu đầy mặt mũi bò tới bò lui buồn buồn trên mặt hay ở những chỗ tay chân, thôi đi khỏi chỗ này cho dảnh nợ ở đây làm gì cho ruồi nó bâu.
Thế rồi chúng tôi lại lên đường, càng đi gần
đến cái bình độ cao thì càng nhiều ruồi và chính nơi
đây được lính chúng tôi đặt cho cái tên là núi ruồi,
một cái địa danh ất ơ nào đó quanh cái vùng vòng ngoài
Âm leeng được gắn liền với những kỷ niệm của đám
ruồi là chính ở đây, cái nơi mà lính gặp quá nhiều
ruồi. Người đi trước mồ hôi chảy ra ruồi bám vào ba
lô quần áo để hút mồ hôi có chút muối trong cơ thể
toát ra, người đi sau nhìn tới chỉ thấy người đồng
đội đi trước là một màu đen của ruồi, càng bước
lên cao của bình độ đó càng nhiều ruồi, người lính
chúng tôi đã mang vác nặng rồi lại phải cõng thêm 1
vài kg ruồi trên lưng nữa, tôi chợt nhớ ra đã từng
đọc một cuốn sách nào đó nói về nạn ruồi cùng bệnh
tật của một đất nước mới trải qua cuộc chiến
tranh, hôm nay đây là cái thực tế của cuốn truyện đó
đã được chứng minh nó đã từng có thật, chúng tôi
vừa đi vừa đuổi ruồi cho nhau, người sau cầm cành lá
phe phẩy đập ruồi cho người trước, chiến tranh đã để
lại phía sau nhưng bẩn thỉu ô nhiễm nặng nề.
Khoảng 4h chiều thì chúng tôi về đến gần con đường
đất đỏ, chúng tôi lại trở về địa điểm khi bắt
đầu xuất phát đó là khu vực cái giếng khu vực mà F
bộ F9 trước đây đã từng đóng quân, cái dãy nhà với
khóm xoài dậm rất mát ấy, nơi có căn hầm được đào
rất chắc chắn nằm bên cạnh con đường chạy thẳng
vào Âm leeng, tôi bám anh Hồng đi giữa đội hình C2 thì
từ dưới hàng quân vọng lên tiếng nói rất to của ai
đó:
- Âm leeng đã được hoàn toàn giải phóng.
Chúng tôi hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì thì từ phía sau
có người chạy ngược lên vừa chạy vừa hô rất to như
vậy nhìn lại hóa ra thằng liên lạc của anh Phước, nó
nhận được tin đó thì chạy vượt lên hàng quân thông
báo cho các cán bộ C bộ binh tin chiến thắng nhưng vì
quá vui mừng nó vừa chạy vừa hô vang tin chiến thắng
đó, thế là cả tiểu đoàn 7 chúng tôi nhảy cẫng lên
vui mừng, ba lô súng đạn quăng sang một bên ôm chầm lấy
nhau mà hò hét nhảy múa, những chiếc mũ cối được
tung lên mừng vui, ai đó quá phấn khích nổ vài loạt AK
chỉ thiên ăn mừng thế là người khác cũng làm theo,
tiếng đạn bắn chỉ thiên nổ loạn xạ đinh tai nhức
óc, các cán bộ C D cũng quá mừng vui không nỡ ngăn cản
anh em đang quá vui mừng vì tin chiến thắng, ai đó vừa
chạy vừa hô:
- Sống rồi, chiến thắng rồi, hết
chiến tranh rồi.
Từ sỹ quan đến binh sỹ tiểu
đoàn 7 chúng tôi mừng vui lắm. Cám ơn những người anh
em F9 và E141, những người anh em đã cố gắng hết mình
cho trận chiến đấu cuối cùng này, chúng tôi đã giải
phóng cái thành phố đầu tiên và các bạn là người
giải phóng cái thành phố cuối cùng trên đất Campuchia,
lịch sử sẽ luôn nhắc tới những bước chân của người
lính chúng ta. Niềm hân hoan chiến thắng đã tràn ngập
trong tim những người lính D7 chúng tôi khi đó và trong
lòng ai cũng mơ về một ngày không xa những người con
chiến thắng sẽ trở về với quê hương, Tổ quốc VN
thân yêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét