187 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Vẫn lại đỗ xanh với đường kính trắng, lính D7 chúng tôi ngán ngẩm cái của này lắm rồi, cũng như thịt bò vậy, mãi tới nhiều năm sau mỗi lần thấy chè đỗ xanh và thịt bò là tôi ngắc ngắc nuốt không vào nữa, sợ mãi. Đạn dược được chuẩn bị 3 cơ số gạo 2 cơ số, số còn lại phải xả bớt trước khi hành quân rời khỏi nơi đây, bên A cối 60ly và cối 82ly của C5 là thừa nhiều nhất, tôi nghe anh Phúc lỳ báo cáo với anh Hồng là cối hiện có gần 400 quả cối Mỹ trong khi đó mang theo tối đa được 7 80 quả, vậy thì 300 quả đạn thừa kia phải giải quyết trong 1 ngày cho hết, bên đại liên cũng thừa vài thùng, các C khác trong D7 cũng vậy thế là quân ta được ngày áp chế địch thoải mái.
Khẩu cối
60ly nằm giữa đường về anh nuôi bởi vậy ai đi qua
ngứa tay cũng thả vài quả cối anh Phúc đã lấy tầm
hướng sẵn rồi chỉ việc thả nếu muốn bắn qua vị
trí khác thì quay hướng lệch độ nửa vòng, tôi là
thằng khoái nhất, lúc nào buồn tay là ra bắn vài quả
chơi xong đạn cối Mỹ để lâu bắn ít nổ hơn, bắn 10
quả may nổ được 6 7 quả nhưng cũng làm địch bên
ngoài phải cúi đầu xuống làm sao mà nó biết quả nào
sẽ nổ và quả nào xịt, ít nhất cũng làm chúng khiếp
vía, Cả D7 đâu đâu cũng thấy tiếng cối và đại liên,
những thằng lính bộ binh mang súng B thừa đạn cũng bùng
bình cho đỡ buồn.
Chiều hôm đó tôi cùng anh Hồng
đi lên D bộ nhận kế hoạch cho ngày tác chiến luồn sâu
sắp tới, trên đường về D anh Hồng nét mặt đăm chiêu
nói với tôi:
- Sắp tới có đợt chọn đi học SQLQ2
tại Long Thành mỗi C có 1 thằng, đi học khoảng 1 năm
rồi trở về đơn vị cũ hay mày đi học SQ đi, trong lúc
này chiến sự căng thẳng tránh xa được chiến trường
lúc nào tốt lúc bấy giờ, QD cũng cần nhiều SQ chỉ huy
người như mày nên đi học để có thêm kiến thức sau
này về phục vụ đơn vị lâu dài.
Trời ơi! Hôm
bên ngã tư đường tàu tôi đẩy ông anh xuống sông nên
hôm nay ông anh lại định kéo tôi xuống theo đây, được
đi học SQ lúc này thì khoái lắm rồi đỡ phải đi đánh
nhau và đánh nhau thì chẳng ai biết chắc được rằng
mình sẽ còn hay mất nhưng cái khổ của người SQ khi đó
là sẽ suốt đời khoác áo lính và lính thì trận mạc
liên miên mặc dù khi đó ta đã phát lệnh tổng động
viên và khi đã tổng động viên thì lính sẽ đi mút chỉ
chẳng biết bao giờ sẽ được về, xong khi ngớt chiến
tranh lính sẽ được trở về, ít nhất cũng còn có cái
để hy vọng trở về sống bên những người thân yêu
được làm những gì mình muốn mình thích, còn đã là SQ
thì coi như bộ quân phục khoác lên mình cho đến hết
đời, sống áo lính và khi chết đi chắc cũng chỉ mặc
áo lính.
Có thể ai đó thích nhưng cá nhân tôi không
thích, điều mà tôi muốn là làm hết làm tròn nghĩa vụ
của một người công dân đối với Tổ quốc rồi trở
về tiếp tục học hành hoặc làm người công nhân nghề
gì đó mà tôi thấy yêu nghề, đôi khi ngồi gác đêm
nghĩ vẩn vơ tôi đã ân hận chuyện đua theo chúng bạn
bỏ học, xưa kia bố mẹ nói không nghe giờ đây khi các
bạn cùng lớp đang ngồi trên giảng đường còn bản
thân tôi thì cầm súng đối mặt với những trận đánh
với quân thù, vẫn biết là Vinh quang là tự hào của
người lính bảo vệ Tổ quốc nhưng vẫn thấy mình dại,
một cái dại khó sửa của tuổi trẻ và tôi phải sửa
cái sai lầm đó với nhiều năm sau. Tôi thành thật trình
bày rõ quan điểm của mình với anh Hồng:
- Anh à! Em
không muốn là SQ, nguyện vọng của em là được trở về
sống bên bố mẹ và các em khi hết chiến tranh, em không
thích suốt đời phải khoác áo lính em chỉ muốn làm
tròn trách nhiệm của bản thân đối với Tổ quốc rồi
cho em về, em là con lớn trong gia đình em có nhiều trách
nhiệm của 1 người con phải lo toan, anh cho người khác
đi học SQLQ2 đi, hơn nữa trong lúc này em không muốn anh
em mình xa nhau.
- Ừ thì mày đi học tao ở lại cũng
phải tìm thằng khác thay thế mày vắng mày tao cũng khó
khăn lắm đây, nhìn đi nhìn lại trong C mình không thằng
nào làm LL bằng mày nhưng cũng là điều kiện tốt cho
mày phát triển, nếu mày không thích thì thôi để tao
chọn thằng khác, tao cũng suy nghĩ mấy ngày rồi nhưng
hôm nay mới nói cho mày biết.
Lên đến D bộ anh
Hồng vào họp trong ban chỉ huy D còn tôi sang anh nuôi chơi
nhân tiện xe thằng Lộc ốm đau ra sao, mấy ngày nay nghe
nói nó mệt mỏi chuyện cơm nước của bộ phận C bộ
và A cối anh Khúc văn Hồi quản lý C2 phải đứng ra lo,
anh này trước cũng là anh nuôi của đơn vị nhưng từ
khi anh Quân quản lý bị thương đi viện thì anh Hồi tạm
thời thay thế, thằng Lộc nằm trên võng mắt đỏ lừ
người hâm hấp sốt, bình thường nó gày và cao lêu đêu
tay chân nghều ngào nước da lúc nào cũng xanh ngắt tóc
rụng lưa thưa nhìn qua ai cũng bảo nó có bệnh còn bệnh
gì thì chỉ có Trời mới biết.
Khi lấy quân các ông cứ nhét cứ ấn bất kể thằng nào có thể để đủ chỉ tiêu quân số còn bản thân người lính sức khỏe thật sự ra sao chẳng ai để ý, thằng Lộc là 1 trong số người như vậy, khi vào chiến trường mấy anh trên C bộ biết sức khỏe của nó nên không giao cho nó nhiệm vụ chiến đấu mà cho nó làm anh nuôi, nếu thời còn ở Nam Chóp việc của anh nuôi cũng sẽ đỡ vất vả gian khổ ác liệt hơn nhưng nay đơn vị ở thế đánh vận động, luồn sâu truy quét thì lại là chuyện khác.
Thằng anh nuôi vất vả kinh khủng, ba lô mang nặng trên lưng rồi còn thêm gánh trên vai nồi niêu xoong chảo, lúc nào cũng tất bật nhọ nhem nhọ nhỉu, khổ nhất là mùa mưa khi cái quần cái áo mặc trên người còn ướt như chuột lột vậy mà nó vẫn nấu được cơm cho anh em ăn, nó nhóm lửa kiểu gì không biết thế mới tài, tính cách thằng Lộc cũng dễ chịu, nó chịu nhịn lắm ai nói gì không phải với nó là nó chịu nhịn không cãi, đôi khi có cái vô lý với nó mà nó cũng nhịn được đã vài lần tôi tuyên bố thằng nào bắt nạt thằng Lộc là tao đập cho mấy cái báng súng đấy nhé, đừng thấy nó hiền lành là đòi cưỡi đầu cưỡi cổ nó. Liệu hồn.
Từ đó không thấy thằng nào dám bắt nạt nó nữa, cũng nhờ tính cách hiền lành chịu nhịn sau này nó làm quản lý của C2 cho đến ngày về và khi cờ đến tay nó rồi thì nó luôn ưu tiên tôi hàng đầu cái gì nó cũng phần cho thằng H.. trước thừa rồi mới đến người khác, có đông anh em được thiên vị một chút thấy cũng khoái xong tôi cũng chẳng phải người tham cái gì đủ dùng thì thôi còn nhường anh em khác bởi anh em cũng như mình đâu có ai thừa cái gì bao giờ, khó khăn vật chất khi đó cũng là khó khăn chung của toàn quân đội chúng ta.
Nhận xét
Đăng nhận xét