149 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 Lúc này cũng gần trưa rồi, anh em trên toàn D tranh thủ thời gian ăn cơm trưa, vẫn món ăn muôn thủa trên đường hành quân, cơm nắm với thịt kho, lính ta từng tốp chui vào những bụi cây tránh nắng và ăn cơm, lúc này cái nắng đã gay gắt lắm rồi, không khí ngộp thở nhìn ra ngoài nắng nó bốc nhiệt như ta nhìn vào lò lửa đang cháy vậy, cái nắng mùa khô, mùa của hành quân và chiến trận.

 Những mũi khác trên vị trí quanh khu vực núi Nô via cũng vẫn thầm lặng, im lìm tiếng súng như thể ở đây không phải là một E của 209 đang áp sát vào chân núi tìm kiếm một trận đánh với lính Pốt vậy. Chúng áp đảo là vậy, chúng oai hùng là vậy mà sao E 209 dám đối đầu, dám thách đấu mà chúng chạy nơi đâu, tiếng tăm sư đoàn Anh hùng của chúng để đâu mà khi gặp một E Anh hùng của QDNDVN chúng chỉ bỏ chạy.
 Giữa trưa thì có lệnh của E cho phép C2 D7 tiêu hủy vũ khí thu được, tiếc quá, một khối tài sản khổng lồ này mà phải tiêu hủy thì thật là lãng phí nhưng nhiệm vụ và mệnh lệnh là vậy biết làm sao, chúng tôi mới kiểm tra khẩu pháo, thì ra trong lúc bỏ chạy chúng đã kịp tháo bỏ cái kim hỏa của khẩu pháo 105ly rồi, để giải quyết thằng mất dạy này quá dễ, chỉ cần bỏ vào nòng nó vài ba quả lựu đạn cho nổ trong nòng pháo là coi như xong, các đường khương tuyến sẽ dạn nứt hay gây phá kim loại không thể nhét viên đạn vào buồng nòng là coi như xong, thằng mất dạy 105ly này sẽ mãi mãi câm lặng, anh em trinh sát D và lính C2 phải cõng nhau, đứng trên vai nhau đu lên nòng pháo mà ấn lựu đạn vào nòng pháo, vài ba tiếng nổ đanh, nhỏ gọn, còn chiếc xe thì đơn giản hơn nữa, một mồi lửa là chỉ trong vài phút nó đã là đám cháy lớn kết thúc một con ngựa chiến còn rất trẻ khỏe.
 Khoảng 2h chiều lệnh hành quân lại tiếp tục, sau bữa cơm trưa và thời gian nghỉ ngơi dài lính mình đã khỏe ra rất nhiều, có anh em còn tranh thủ thời gian ngủ được thời gian rất dài nên tươi tỉnh ra rất nhiều, cuộc hành quân càn quét dọc theo sườn núi bên trái bắt đầu, chúng tôi bám theo con đường đất chạy dọc theo sườn núi.

Cũng lúc này từ rất xa hướng ngoài đường 51 pháo của ta cũng bắt đầu nổ súng vào đỉnh núi Nô via, liên tiếp từng quả đạn bay lên đỉnh núi, từ phía dưới chúng tôi nhìn rõ những điểm đạn nổ với những bụi đất đá, đường đạn cũng được di chuyển theo địa hình của núi, bên dưới chúng tôi cũng đã hành quân với tinh thần chiến đấu cao quyết xả thây quân địch nếu chúng từ trên núi chạy xuống, một cái bẫy lồng đã mở sẵn chờ con mồi lao vào là sập cửa lồng lại và đương nhiên con mồi sẽ không có đường chạy thoát.

Chúng tôi đã càn dọc theo con đường đất lẫn cùng với cát này đi dọc theo bên trái núi Nô via, những lùm cây hai bên đường và phum sóc tiêu điều quanh đây, ruộng thưa nhỏ, thốt nốt xen lẫn nhau, càng đi càng thấy mịt mù chẳng thấy địch đâu cả, đội hình hành quân trong D lúc đầu cũng còn giữ đội hình theo từng C nhưng đến lúc này rồi thì thì manh ai náy đi, cứ ngắm cái ông C trưởng và thằng liên lạc mà theo mà bước, nắng chiều vẫn còn găy gắt lắm, tiếng trọng pháo từ xa vẫn rót đều đều vào đỉnh núi, mồ hôi lại ướt áo lính trận chúng tôi. Vẫn đi, vẫn đi và vẫn chỉ có đi.
 Con đường phía trước bỗng trở lên ngoằn nghèo hơn, theo hình chữ chi rích rắc cái cái phum mới nghèo xơ xác được đâm ngang bởi ngã ba của đường mòn, ngay chính ngã ba có cây duối to đại tường bên cái ụ mối cũng to đại tướng với những quả duối chín vàng cành là ngang tầm tay với, duy nhất một cái thứ nhìn cho có sức sống và thuộc loại ăn được của khu này, những dãy nhà hai bên đường theo hình chữ T nơi đầu ngã ba, một cảnh hoang tàn và đói rách của chế độ công xã loại bét của chế độ Pôn Pốt.
 Tôi cũng nhiều lần vắt tay lên trán mà suy nghĩ về những gì mắt thấy trên mảnh đất này, kẻ quái thai của dân tộc Khome đang cầm đầu cái chế độ khốn nạn này hắn đã nghĩ gì khi đẩy đồng bào của mình vào hoàn cảnh này, cố tình hắn đẩy hai dân tộc chúng ta vào cuộc chiến đẫm máu với bao chết chóc và đau thương, đẩy những thằng lính trẻ chúng tôi khi vừa rời ghế nhà trường vào vòng luẩn quẩn của bắn giết và chinh chiến.
Hết sức tàn nhẫn và không thể hiểu nổi. Với một mớ học thuyết của kẻ Đại Chí phèo này là hy sinh 1 triệu dân Khome để đổi lấy 30 triệu người dân VN bằng những trận chiến bên biên giới, ảo tưởng đến khờ dại của kẻ tự huyễn hoặc mình có thể đủ sức khỏe bê được cả trái núi. Nhân dân của hai dân tộc và lịch sử sẽ phán xét hắn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam