193 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Kể
cả ót miên chia chuôn thì khi đó lính chúng tôi cũng
chẳng hiểu gì cả thế là lôi ngay mấy ông già ra gần
cái xe bò kia mà bắt lôi hết đồ đạc xuống cho lính
kiểm tra, một vài thằng lính C2 nhảy hẳn lên cái xe bò
mà ngó nhìn trong những cái hòm cái thùng tìm vũ khí,
chẳng có gì, biết họ chỉ là dân không có địch chà
trộn vào nên lính cũng bớt vẻ dữ tợn, họ có thể đi
lại loanh quanh làm nốt những việc vặt của mình xong
nét mặt họ vẫn còn rất sợ chúng tôi, cũng may cho họ
khi nãy họ không có phản ứng gì khiến lính chúng tôi
hiểu sai, nếu chỉ cần một phản ứng nhỏ kể cả một
người bỏ chạy thì số người này chắc không có ai
sống sót và điều may nữa là họ chỉ là dân.
Lúc
này anh Hồng mới nói:
- Quay ra, không được đi vào
sâu trong rừng, phải quay ra ngay nếu không sẽ bòm bòm.
Mấy người dân có lẽ hiểu chúng tôi nói gì họ gật
đầu lia lịa rồi tay năm tay mười họ bốc đồ đạc
lên xe vội vàng, chúng tôi hiểu họ cũng chẳng thích thú
gì khi theo lính Pốt vào đây, họ bị chúng dồn vào theo
và bây giờ là cơ hội tốt để họ trở về quê cũ.
Chiến tranh loạn lạc luôn làm khổ những người dân
lương thiện.
Chúng tôi theo đường cũ quay lại, đám
dân này cũng bám theo sau chúng tôi, khi qua bên này trảng
họ thấy 2 khẩu hỏa lực mạnh là 12.8ly và DKZ75 giá sẵn
bên này lúc đó họ mới khiếp sợ nữa, lính hỏa lực
tranh thủ trưng dụng ngay 2 cái xe bò của họ cho đỡ
phải mang vác nặng, những thùng đạn hay súng được ném
cả lên xe chỉ khổ mấy con bò ỳ ạch mà kéo, nhưng
cũng chỉ đi theo chúng tôi được vài km là họ phải tìm
đường khác mà quay ra, đường chúng tôi đi xe bò của
họ không đi được, họ đã nói gì đó khi chia tay chúng
tôi xong chúng tôi không hiểu chỉ cười hiền lành và
phảy tay ra điều khuyên họ quay ra đường đất đỏ mà
trở về. Đối với người dân thường thực sự chúng
tôi đã cư xử với họ như vậy đấy mặc dù vẫn biết
con em của họ đang cầm súng chống lại những người
lính Tình nguyện chúng tôi khi đó.
Đường về chúng
tôi cắt đường hơi lệch nên đi trượt khỏi điểm
xuất phát mà xuống cuối đội hình dừng chân bởi vậy
đi từ phía sau nhóm anh nuôi bên cái giếng cạn mà lên,
đứng bên này trảng nhìn qua thấy nhóm anh nuôi dưới
gốc cây to cạnh giếng, chúng tôi qua trảng phải đi
ngang cái bãi trống với vài cánh tay và chân người bị
cắt vứt bỏ ra đây, nhìn kỹ những mảnh vải bị cắt
theo và bông băng vương vãi lại chúng tôi biết đó là
một phần thân thể của những người lính F9 để lại
nơi chiến trường, phẫu tiền phương của F9 đã từng ở
đây bên này cái trảng nó đã được dựng tạm chữa
trị kịp thời cho anh em binh sỹ khi chiến đấu, nơi đây
đã từng có những trận đánh lớn giữa F9 và lính Pốt
xong bây giờ địch đã bị đẩy lùi rất xa vào nhưng
khu rừng sâu tít về hướng tây bắc.
Chúng tôi về
đến cứ khoảng 1h trưa, trời nắng gắt nóng khủng
khiếp, không một ngọn gió, không khí cứ hầm hập nóng
phả vào mặt vào người, ăn vội vàng cục cơm nắm rồi
tìm góc nào đó mắc cái võng lên đánh một giấc là
sướng nhất, nhìn ra đường từng đoàn người và xe bò
trong rừng đi ra, một đám người lôi thôi lếch thếch
của dân chạy loạn, lúc này anh Tập bảo tôi:
- Mày
chạy ra chỗ dân rồi nói mon mon.
Tôi chạy ra đường,
người dân thấy tôi ra là họ sợ rồi tôi nói mon mon
bừa đi mặc dù chẳng hiểu là cái gì hết, thế rồi
thấy họ mở cái lồng gà treo phía sau xe bò bắt ra 1 con
đưa cho tôi mồm họ tươi cười nói gì đó, tôi cũng
chẳng hiểu xong thấy họ đưa gà thì biết rằng mon là
gà và tôi mon mon nghĩa là muốn ăn thịt gà của dân, họ
cho tôi con gà với nụ cười trên môi như vậy tôi không
nỡ từ chối sợ họ buồn, thế là cả buổi chiều hôm
đó tôi đứng trên đường và cứ mon mon với dân K, tất
nhiên tôi chỉ mon mon với cái lồng nào còn nhiều gà chứ
thấy họ chỉ có 1 2 con gà thì thôi cũng phải để cho
gà nó còn đẻ nữa chứ mon mon hết cả người ta lấy
gì nuôi cho nó sinh đẻ. Tôi đã học được tiếng K đầu
tiên như vậy đấy.
Riêng nhóm C bộ tôi mon mon cũng
được 5 6 con gà của dân, anh em các B khác cũng bắt
chước ra đường đứng mon mon, thấy khó coi anh Tập cấm
không cho lính ra xin gà của dân nữa xong C bộ cũng có
món cháo gà tối hôm đó rồi, thôi mình nhịn đi một tý
dân họ cũng nghèo lắm có gì đâu, có con gà mình xin nốt
cũng khổ cho họ, mồm họ cười tươi khi trao con gà cho
mình thật vì họ sợ lính mình làm bậy bắn bậy nhỡ
họ chết oan chứ mất con gà vào thời buổi đó chắc họ
tiếc lắm, họ phải sống dưới chế độ Pôn Pốt người
dân cũng đã cùng quẫn lắm rồi nay mình vào Giải phóng
cho họ mà cứ xin gà của họ thấy không đành lòng.
Từng đoàn, từng đoàn người đi từ hướng Âm leeng
quay ra, họ đang trên đường quay về quê hương sinh sống
làm ăn, họ đi cả ngày lẫn đêm nườm nượp trên đường
chúng tôi không hề ngăn cản họ, cũng thỉnh thoảng kiểm
tra xe bò của họ xem có vũ khí mang theo không, xong không
ai lấy bất kể cái gì của người dân cả, chúng tôi có
thể lấy bất kể cái gì của họ khi đó kể cả mạng
sống nhưng không ai làm thế cả.
Họ là những người
dân lành rất đáng thương đã bị cuốn vào cuộc chiến
mà chính người dân không hề muốn.
Nhận xét
Đăng nhận xét