155 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Cái đêm định mệnh đó anh Quân quản lý C2 đã cùng tôi ngủ lại trên C bộ với bao tâm sự đầy vơi chất chứa trong lòng bấy lâu nay. Chúng tôi thiếp đi trong giấc ngủ, mồi hôi và đất cát dính nhấp nháp trên người, oi bức ngột ngạt, đất dưới lưng vẫn còn âm ấm của sức nóng ban ngày chưa tỏa hết.
Vâng! tại sao phải gọi đó
là cái đêm định mệnh đấy bởi sau đây là một loạt những cuộc chia ly, hàng loạt
những trận đánh và cũng đầy dãy những cuộc hành quân tác chiến dài ngày, đời
lính chiến tối tăm mặt mày với chiến trận không còn biết đến hơi thở cho chính
mình nữa, cũng cái đêm định mệnh đó tôi và ông anh đồng hương nhà có đống rơm
đó đã chia tay nhau và 25 năm sau tức là 1/4 thế kỷ mới có dịp gặp lại nhau mặc
dù nhà anh và nhà tôi cách nhau chưa đến 20km. Âu cũng là số phận của anh em
tôi, cuộc đời này không nói trước được điều gì hết.
Anh em tôi thiếp đi trong giấc ngủ giữa cái khoảng trống của trời đất bao
la đấy, khoảng trên 2h đêm thì tiếng súng nổ trên chốt của C1, mỗi lúc một căng
hơn rồi những tiếng nổ của đạn B41 B40 liên tiếp của cả hai phía, những đường đạn
lửa vạch trong đêm tối những đường thẳng tắp, đạn cối 60 và 82ly cũng nổ liên
tiếp láo loạn cả trận địa.
Bên C2 vẫn im lìm, anh em tôi vội chạy vào cái hố thấp
kia ngay sát gốc cây duối nấp tránh đạn nhọn của bên hướng C1 bắn lạc qua,
chuông máy hữu tuyến đổ liên tục, anh Hồng cũng vừa từ trên võng nhảy xuống đất
thì bất thần những loạt đạn AK của địch nổ rất gần cách chúng tôi không quá
10m, ngay từ loạt đạn đầu tiên của địch tôi thấy anh Quân kêu ối lên một tiếng
rồi ngã vật ra phía sau, thằng thông tin hữu tuyến cũng ôm chân ngã ngửa ra kêu
la ầm ỹ, tôi chưa kịp định thần lại xem chuyện gì xảy ra chung quanh C bộ thì đạn
nhọn nổ quanh người tôi, nhưng phúc đức lớn không có viên đạn nào trúng người tôi
cả, cũng có thể do tôi nhỏ bé lúc bấy giờ nên khoảng che chắn khuất sau ụ mối
cũng đỡ hơn.
Anh Tập và anh Hồng cũng đã kịp rút 2 khẩu súng ngắn ra, ánh lửa đầu
nòng súng địch liên tiếp chớp và ngay bên này ụ mối trên cái ngã ba đường này,
tôi nhanh tay lia liên tiếp mấy loạt AK vào hướng lửa đầu nòng đó đẩy ngược nó
ra và nhảy lên dựa sát vào ụ mối chỗ hai anh cán bộ C cũng đang dùng súng ngắn
bắn trả địch, thằng Việt liên lạc CTV đang gác ngoài vọng gác bên đường hướng
quay mặt về D cũng không còn biết nên bắn vào hay bỏ vị trí gác nữa, nếu nó bắn
thì vào người chúng tôi và nếu nó vận động vào thì quá nguy hiểm cho nó lúc đó.
Tôi đẩy 3 loạt AK nữa ra ngoài đường đạn gần giữa hai bên nổ choang choác, đạn
địch bắn sát nổ quanh tôi, quanh cái ụ mối đó 2 anh giữ một bên tôi bình tĩnh
điểm xạ một bên giữ chắc không cho địch nhảy vào.
Lúc này cả C2 cũng rộ lên tiếng
súng, hướng B1 là căng thẳng nhất, một nhóm địch luồn vào từ đây, B1 bỏ gác hay
anh em gác ngủ gật nên địch luồn vào và khi vào ngang C bộ thì phát hiện ra
chúng tôi nên chủ động tấn công khiến chúng tôi hoàn toàn rơi vào thế bị động,
một thảm họa chưa từng có trong đội hình C2, hướng B2 cũng liên tục nổ súng, tiếng
đạn B40 liên tiếp nổ ở cự ly rất gần, ngoài đó toàn ruộng trống với cây lúp xúp
sao bắn lắm đạn B40 thế không biết, tiếng đạn Ak nổ ròn rã, trung liên xay từng
loạt dài.
Hướng B3 thì ít hơn cũng có thể B3 có lợi thế về địa hình và 1 cánh của
B3 đã có C1 đỡ cho rồi nên tiếng súng cũng ít hơn, đạn ta và địch với những đường
đan chéo nhau loạn xạ. Tôi đã lia thêm mấy loạt đạn nữa sau khi đẩy được địch bật
ra xa ụ mối, những viên đạn cuối tầm của tôi sẽ găm vào lưng B2 tôi biết như vậy
nhưng bắt buộc phải như vậy nếu không địch sẽ chiếm mất C bộ.
Súng của tôi cũng
sắp hết đạn tôi cần lùi vào trong và nhanh chóng thay băng đạn mới, tôi quơ tay
vớ được cái bao xe đạn của mình thay vội băng tiếp đạn và mặc cái bao xe vào
người, nó cũng là cái áo giáp che chắn cho phần ngực của tôi, từng này đạn cũng
đủ tôi chiến đấu đến sáng rồi, thằng Việt lúc này cũng chạy về được đến ụ mối
chi viện cho chúng tôi, tôi bên cánh trái của ụ mối trên có cây duối nó bên
cánh phải.
Nhịp nhàng chúng tôi điểm xạ đẩy địch ra xa hơn, vài chục giây ngắn
ngủi này chính là cuộc sống của chúng tôi hay mãi mãi sẽ là người nằm xuống và
cái bản năng sinh tồn không cho phép chúng tôi hèn nhát hay do dự, thay đạn
xong tôi lao ra hướng B1 rồi quay sang bên kia ụ mối lia hàng băng đạn dài, thằng
Pốt đổ ngay trước mặt tôi còn 2 thằng hốt hoảng chạy ra về hướng B2, thằng Việt
cũng kịp thời lao ra và chúng tôi ngắm ngay lưng hai thằng lính Pốt mà bóp cò.
Chúng chạy qua hướng B2 thì bị diệt ngay nằm đó chúng đã bị thương trước khi bị
tiêu diệt, tôi thu ngay lấy khẩu AK của thằng Pốt còn nằm đó rồi nhanh chân chạy
vào C bộ, trời vẫn tối không nhìn thấy gì hết, mọi cảm nhận chỉ bằng ánh lửa đầu
nòng súng hay đường đạn lửa, các B vẫn chiến đấu, địch bên ngoài nằm bẹp sau những
bờ thửa ruộng bắn vào.
Lúc này anh Hồng lệnh cho tôi chạy qua nói A cối bắn chi
viện cho B1 và B2, từ khi nổ súng cối 60 vẫn bắn cho các B bộ binh nhưng
cũng chỉ bắn dải đều không tập trung, tôi chạy qua cối, vừa chạy vừa gọi to tên
anh Phúc tránh tình trạng anh em bắn nhầm, truyền đạt xong mệnh lệnh tôi chạy về
C bộ, lại có lệnh chạy qua điều động khẩu đại liên chuyển qua hướng chi viện B2
trên khoảng giữa B2 và B1, chính nơi đây là tâm điểm của trận đánh.
Nhận xét
Đăng nhận xét