202 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Một thế trận mới đang chờ đợi những người lính E 209 chúng tôi, với hiệp đồng binh chủng cùng tăng thiết giáp sẽ chiến đấu trực diện với TTG(tăng thiết giáp) của địch trong những cánh rừng bên ngoài Âm leeng, ngày mai sẽ là những cuộc chiến đấu căng thẳng, địch sẽ chắc chắn chống cự điên cuồng như con thú giẫy chết và chúng ta cũng quyết tâm xả thịt con thú dữ này.

Đêm hôm đó khoảng gần 12h chúng tôi có lệnh hành quân tác chiến, cũng rất nhanh và gọn chúng tôi có thể lên đường được ngay bởi toàn bộ cán bộ chiến sỹ D7 đã biết rõ mệnh lệnh nên không mất thời gian chuẩn bị chuẩn bị cho nhiệm vụ.
Vẫn đội hình C2 đi đầu D7 thẳng hướng đỉnh núi đá mà đi, một cái núi nhỏ toàn đá hộc to trước mặt, cũng may nó thấp nên cũng dễ vượt qua không mấy khó khăn, xong đêm đó tối lắm lính tráng dò dẫm bước thấp bước cao mà đi, trời oi bức nóng khó tả nước uống lại khan hiếm, trước khi phát bình tông nước cho các bộ phận trong đơn vị anh Tập CTV dặn rồi, không được uống chỉ dùng khi nào không thể chịu được hơn nữa mới được dùng một nắp của bình tông nước, còn lại phải chịu cố gắng khắc phục tình hình này cho đến khi nào tìm thấy nước thì thôi, bình tông nước của C bộ giao cho thằng Việt liên lạc CTV giữ, các B bộ binh và bộ phận trực thuộc giao cho cán bộ B giữ và phân phối cho anh em khi thật sự cần thiết. Trước mắt vẫn có thể chịu đựng được vì nước vẫn còn hơn nữa cũng mới hết nước chiều nay trong mỗi cơ thể người lính khi đó vẫn còn nước dự trữ nên chưa có gì đáng ngại lắm.
Chúng tôi leo lên đến đỉnh cái núi đá đó thì đã thấm mệt, nếu đi đường rừng sẽ đỡ hơn đàng này leo núi trong tình trạng khan hiếm nước nên khi lên tới đỉnh núi thì mồm ai cũng khô như ngói cả, đang lúc mệt mỏi và khát nước như vậy thì thằng Diễm y tá đi bên cạnh dúi vào tay tôi một vật rồi ghé vào tai nói nhỏ:
- Uống đi cho đỡ khát
- Cái gì đấy? tôi quay sang hỏi nhỏ nó
- Ống nước cất đấy, bẻ ra mà uống
- Uống hết nước cất nhỡ thằng nào bị thương lấy gì mà tiêm? tôi hỏi lại nó
- Kệ, đang khát nước cứ uống đi, tới lúc đó hãy hay.
Nó có vẻ hiểu biết hơn tôi khi đó về chuyện này, tôi cầm ống nước cất 5cc trong tay mân mê mãi muốn uống lắm rồi xong nghĩ mình còn chịu được nên cho vào túi áo để dành, thằng Diễm để ý biết nên bảo tôi cứ uống đi, nó phải giục tới 2 lần tôi mới chịu bẻ uống nước cất đưa lên miệng mút nhẹ, chưa bao giờ tôi cảm nhận được nước lại ngọt và mát như thế, chỉ 5cc nước thôi cũng đủ thấy hơi nước chạy khắp cơ thể một giọt nước lúc này cũng thấy quý vô cùng.
Đường hành quân vượt qua núi đá thấp đó rồi tiếp tới rừng đội hình hàng một cứ thế bước, người này nối tiếp người kia ai cũng mang vác nặng và đều phải chịu khát không có nước uống, hành quân xa đường rừng núi khó đi khổ nhất là anh em hỏa lực, cái nòng DKZ75ly dài 2 người khiêng lúc lên dốc người đi sau bị dồn nặng xuống bước đi xiêu vẹo khiến anh em khác phải xúm vào đỡ hộ, chẳng ai than vãn sướng khổ một lời, mồ hôi ướt lưng áo mùi chua nồng, không ai biết đường phía trước còn xa hay gần chỉ biết đi và đi.

Chúng tôi đi như vậy một hơi khoảng 4h đồng hồ liền thì có lệnh nghỉ giải lao, lính quăng súng một bên ba lô trên vai vẫn nguyên quai trên vai ngả lưng nằm nghỉ theo hàng một như vậy, lặng lẽ thì thầm vào tai nhau: Nghỉ, chẳng cần biết bên cạnh có gì ai đó tranh thủ ngủ lấy một chút, cần tận dụng tất cả những gì có thể để nghỉ ngơi buông lỏng cơ thể cho có sức khỏe hành quân, lính khi đó đã truyền cho nhau kinh nghiệm vừa đi vừa ngủ, 3 bước chân thức 1 bước ngủ, chỉ 1/2 giây thôi cũng sẽ tốt cho chính mình, khi đó chân bước theo quán tính bộ não tạm dừng giây lát cứ như vậy nhiều lần cộng lại cũng rất đỡ và nhanh khỏe lại trên đường hành quân, khi được lệnh nghỉ giải lao như lúc này thì 3 phút cũng đã là giấc ngủ ngon rồi và khi tỉnh giấc cảm giác mấy phút đó dài bằng mấy giờ đồng hồ, lại dậy lại đi khỏe như bình thường.
Thế rồi lại có lệnh tiếp tục hành quân, lính chúng tôi lại tiếp tục đi về phía trước, cứ đi như vậy cho tới sáng rõ mặt người thì có lệnh dừng lại nghỉ ăn cơm trong một cánh rừng, ai cũng mệt sau một đêm đeo vác nặng hành quân xa và thiếu nước uống nên chẳng thiết gì chuyện ăn, móc nắm cơm nắm trong ba lô ra nhìn rồi lại nhét lại vào cóc, mồm khô cứng mà ăn cơm nắm vào giữa cái nắng vỡ đầu thế này thì chết vì khát nước mất.
Đội hình D7 lại tiếp tục hành quân, trinh sát dẫn đầu vì đi ban ngày nên trinh sát vượt xa lên phía trước đội hình tới 200m, các C bộ binh sắp xếp lại đội hình theo phương án hành tiến không còn đi lại lộn xộn như lúc luồn sâu trong đêm, anh Hồng cầm địa bàn thỉnh thoảng đứng lại xem rồi chỉnh đội hình sao đi cho đúng hướng.

Cũng đi như vậy đến tận 7h sáng không gặp bất kể sự phản công hay chặn đánh của địch, dân cũng không thấy, ba bề bốn bên toàn rừng với núi những con đường mòn nhỏ trong rừng cắt ngang hướng đi, khi đó đến ngang cái trảng lớn cây cối thưa dần trước mặt tầm quan sát có thể thấy xa vài trăm mét thì đội hình dừng lại, các C bộ binh tản rộng về mọi hướng quanh trảng vế bên này, tôi quan sát xa thấy phất phơ hình như phía trước có ngọn dừa mọc cao phía sau cánh rừng trước mặt bên kia trảng trống, hình như khu này xưa kia có dân ở không phải như những cánh rừng bạt ngàn mà đơn vị chúng tôi mới đi qua, ngọn dừa cao lắm trơ chọi giữa trời với những cái lá khô còn treo trên thân cây.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam