211 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Anh Thành hỏi chúng nó bằng tiếng K, lúc này chúng tôi chẳng hiểu gì hết, cả 3 thằng lính Pốt không trả lời, chúng bị trói đứng trơ ra đó mắt trợn trừng nhìn chúng tôi đầy hận thù, suốt cả gần một giờ đồng hồ chỉ thấy anh Thành hỏi thỉnh thoảng mới thấy chúng trả lời một câu cộc lốc rồi anh Thành nói gì đó với anh Phước D trưởng, chúng tôi hiểu 3 thằng lính Pốt này đã không khai điều gì và nước ở đâu? Anh Lạnh B trưởng thông tin người to con không khác gì 3 thằng Pốt này, quê Hải phòng lính Giải phóng miền Nam anh đã có thời gian học võ Karatedo tại Saigon khi còn là lực lượng quân quản thành phố Hồ chí Minh, bực quá anh Lạnh nhảy vào đẩy anh Thành ra nói:
- Để tao, để tao xử lý xem nó có chịu khai không và lỳ lợm được đến bao giờ?
Thế rồi anh Lạnh nhảy vào hết đấm lại đá liền lúc cả 3 thằng, anh Lạnh đá như mưa đấm như búa máy trong vòng 3 phút thì cả 3 thằng không thằng nào đứng nổi được nữa còn anh Lạnh cũng thở ra cả bằng tai, lúc này anh Thành lại vào hỏi, cả 3 thằng vẫn không nói điều chúng tôi cần biết, lại tiếp tục hỏi cung bằng tay chân, anh Phúc lỳ A trưởng A cối của C2 cũng lên tham gia vào đội hỏi cung của D7 nhưng kết quả vẫn nó thắng mình thua.

 Ta thua ở chỗ cái ta cần biết thì chúng không cung cấp, nó thắng ta ở chỗ là nó máu me be bét mồm miệng mắt mũi xưng vù. Trong hiệp giải lao thì cả 3 thằng tù binh ngồi dưới đất dưới gần gốc cây, anh nắng trên đỉnh đầu rọi xuống có thằng Pốt ngồi lùi vào nghe trừng tránh nắng thế là anh em chúng tôi hiểu ra là cần phải trói cả 3 thằng này ngoài trời nắng cho chúng thưởng thức ánh nắng mặt trời như chúng tôi đã từng bị nhiều ngày nay. Trưa hôm đó cả 3 thằng Pốt bị phơi nắng thỉnh thoảng anh em lại xúm vào tập võ, hết người này đến người khác thi nhau dở những đòn hiểm nhất quyết khuất phục chúng bằng vũ lực xong gần như không đem lại kết quả gì, cả 3 thằng bị đòn no xong vẫn không chịu khai báo chúng cứ trơ trơ ra sau những trận đòn.
Cả 3 thằng Pốt bị phơi nắng đến tầm 3h chiều chúng đã bắt đầu mệt mỏi, mồ hôi túa ra dưới trời nắng gắt, lúc này anh Phước D trưởng mới chợt nghĩ ra một kế, anh cho gọi anh Lạnh cùng đội thi hành khai thác lấy cung lên dặn rồi cứ thế cứ thế mà làm theo kế hoạch, 3 4 anh em gồm anh lạnh cùng mấy anh lính vận tải D mỗi người một khúc cây gỗ dầu trên tay to cỡ bằng cổ chân, vẫn màn anh Thành hỏi trước xem chúng có ý định khai không nhưng vẫn nhận được sự im lặng.

 Thế là anh em mỗi người lôi một thằng ra đấm đá thoải mái, đánh cho chúng thật mệt thật đau rồi cứ gậy gỗ dầu đó mà phang vào chân, phang thẳng cánh, phang cho chúng què thì thôi, phang cho chúng phải bò chứ không thể đi được chứ đừng nói là chạy nữa, dùng dây điện của lính thông tin hữu tuyến mà trói tay chúng lại, trói cao lên bắt chúng phải đứng không cho ngồi hay nằm, những cái chân của chúng xưng to lên sau trận đòn đánh què giò, xong để chúng đó cho phơi nắng đến 5h chiều. Lúc này anh Phước mới cho gọi nhóm của anh Mậu trinh sát lên dặn dò, thế, thế, rồi anh Mậu nhận lệnh đi, khoảng 5h anh Phước cùng anh Thành ra chỗ tù binh đang bị trói đứng kia sau đó anh Thành nói gì đó với bọn chúng một lúc thì cho người thả chúng ra, đại loại anh Thành nói: Cán bộ cho rằng chúng chỉ là lính Pốt không biết gì nên tha cho sống, bây giờ nhanh chóng về nhà không đi lính cho Pôn Pốt nữa. Cút.
Anh Thành chỉ cho chúng đi về hướng của nhóm trinh sát anh Mậu đã đi khi 5h chiều, 3 thằng dìu nhau bước lê lết đi ra khỏi đội hình D7 chúng tôi lúc chiều đang ngả tối, cả ngày nay chúng tôi không có lệnh gì khác đêm nay chúng tôi không phải đi luồn sâu đêm nữa, một đêm được nghỉ cho lại sức chắc E cũng biết tình cảnh hiện tại của toàn E thiếu nước uống trầm trọng lính không còn chịu đựng hơn được nữa nên tạm thời cho lệnh nghỉ càn quét luồn sâu. Chúng tôi không còn gì để ăn nữa mặc dù gạo đầy ba lô nhưng bụng thì đói, không ai muốn ăn gạo rang hay gạo sống lúc này, nếu có ai ăn như vậy thì hành động đó không khác gì tự tử tất cả đành chịu đói, trong khi bụng đói meo thì ba lô có đầy gạo.
Khoảng 9h tối thì nhóm anh Mậu về đến D, nhìn anh Mậu cùng 3 thằng trong đám trinh sát D là biết rồi, các anh này đã no lê nước, mấy cái bi đông đeo bên sườn cũng đầy nước, họ hào phóng đưa cho anh em cùng uống, nhóm cán bộ D mừng rơn xúm vào hỏi thế nào? nước ở đâu?
Lúc này anh Mậu mới cười cười nói:
- Nước ở dưới chân các anh chứ đâu nữa, đào các con suối dưới có cát vàng lên sâu khoảng 1m đến 1,5m là thấy nước ngay.
Trời ơi chúng tôi mừng rơn, chẳng nhẽ đơn giản thế sao? thật thế sao?
Thế là các C cử người đi tìm nước, họ theo nhóm vận tải D đi về hướng C3 chỗ con suối cạn đầy cát vàng gần nhất và chỉ nửa giờ sau họ đã trở về với những cáng lót bằng nylon đi mưa đầy nước.
Lúc đó anh Mậu mới kể:
- 3 thằng bị đánh đau, chân què không thể đi được nhanh chúng lê từng bước rời khỏi đây, thằng nọ dìu thằng kia đi, hình như có thằng là cán bộ gì đó của Pốt nên thấy 2 thằng kia có vẻ nể lắm, chúng tôi lặng lẽ bám theo trong đem tối, có những lúc đi cách chúng chỉ khoảng 20m mà chúng không biết, chúng không thể chạy thoát khỏi chúng tôi, khoảng 8h tối chúng đến một con suối cạn, chúng lặng lẽ dùng tay đào cát, chúng tôi bò vào sát mà chúng không hay biết gì, lúc chúng uống no nước rồi định lấp giếng lại rồi đi tiếp thì chúng tôi bắn chết cả 3 thằng tại chỗ sau đó lấy nước uống rồi về báo cáo đơn vị.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam