148 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Rừng tre gai cũng thưa dần, bước chân của người lính cũng cần khẩn trương hơn cho kịp giờ, những mũi khác trên toàn E cũng đang kép dần vào vị trí đã định, một vòng cua rất rộng cách xa chân núi nên đoạn đường càng thêm dài thêm xa, chúng tôi đã bắt đầu thấy ruộng, những thửa ruộng rộng với những bờ thửa thấp và cũng dễ đi hơn nên tốc độ hành quân càng nhanh hơn.
Bình minh đang lên, những tia ánh sáng đầu ngày đầu tiên bắt đầu ló rạng,
phía chân trời xa xa hắt lên những tia sáng yếu ớt, lúc này thời gian sáng sẽ rất
nhanh và nếu thật tĩnh tâm mà nhìn nhận thì chúng ta có thể thấy được, cảm nhận
được tia ánh sáng được thay đổi theo từng giây của thời gian, chẳng mấy chốc đã
nhìn rõ mặt người, vẫn những người lính ấy, vẫn mang vác hành quân như vậy
chúng tôi vẫn mải miết đi nhưng đội hình đã được bố trí lại theo từng C không
còn đội hình hàng dọc nữa,C2 vẫn là con át chủ bài của D7 trên hướng hành quân
này.
Cảnh vật nơi đây dần rõ nét trong con mắt những người lính sau một đêm
không ngủ luồn sâu, địa hình bên sườn trái có khác với bên sườn phải núi Nô
via, ruộng nhiều hơn, rừng tre gai ít hơn và cây thốt nốt nhiều hơn nhiều lần,
thỉnh thoảng có thêm cái phum kiểu mới của chế độ công xã Pốt, trơ chọi giữa những
con đường mòn, không cây cối những dãy nhà tranh thốt nốt hai bên những con đường,
thấp lè tè khô queo dưới sức nắng của mùa khô đất K, một điều mà ai cũng thấy
rõ ở những cái phum loại mới này, đi đâu, ở đâu trên cái đất K này đều thấy là
nó luôn được dựng lên thẳng tắp theo hàng theo lối, không có chuyện dựng lên một
cách lộn xộn được dù rằng nó chỉ được dựng tạm bằng tre và tranh lá thốt nốt.
Không có dân, không một bóng người, không gì hết, một sự sống cũng là hiếm hoi
trên dọc đường hành quân của đội hình D7, chúng tôi vẫn đi và đi mãi không nghỉ.
Trước mặt là hồ nước cạn của mùa khô, một cái hồ rất rộng với nhiều nghìn
ha đất, nhìn về rất xa trong cái khoảng lõm nhất của hồ cạn này mới thấy nhếnh
nhoáng ánh sáng của nước được những tia nắng sớm hắt lên cho ta sự cảm nhận rằng
ở nơi đó có nước. Cái lòng hồ cạn này xưa kia là rừng cây dầu nhưng khi chế độ
Pốt có hướng cải tạo đồng ruộng để đưa nước vào ruộng cho đất mùa khô nên đã
cho xây dựng con đập chắn nước và giữ nước mùa khô, bởi vậy cả rừng gỗ dầu này
chìm trong nước, hàng nghìn, hàng nghìn cây gỗ dầu đã chết chỉ còn nguyên thân
cây và cành khô màu trắng bệch còn đứng trong lòng hồ, đất của lòng hồ bị nước
rút đi để lại những vết nứt nẻ của đất ngang dọc, ngắm nhìn nơi đây chúng ta có
cảm giác như chính nơi đây là quê hương của tử thần vậy. Không có sự sống mà chỉ
thấy chết chóc từ cảnh vật cho đến những gì thuộc về tương lai.
Nếu ai đã từng một lần ngắm nhìn bức ảnh chụp thời KCCM khi quân đội Mỹ
thả chất độc màu da cam trên cây lá rừng Trường sơn trong những năm tháng đó
thì sẽ hình dung ra cảnh tượng bên sườn trái núi Nô via ngày hôm nay trên đường
hành quân của chúng tôi nó như thế nào.
Ánh nắng đã lên cao, những tia nắng khó chịu chiếu xiên vào mắt người
lính, mồ hôi vẫn thấm ướt trên lưng, chúng tôi đã đến ngang con đê nhỏ, con đê
này là điểm bắt đầu của cái đập chắn nước, quang cảnh trù phú hơn, cây cối xanh
tươi hơn và cũng nhiều nguy hiểm hơn phía trước đội hình chúng tôi, lệnh dàn đội
hình theo cấp D vận động lên nhanh chiếm lĩnh trận địa, tốp đầu tiên anh em đã
lên đến con đập, vẫn không có gì ngoài con đập thẳng tắp đến hết tầm mắt.
Nhưng
một điều khiến lính chúng tôi phải giật mình dạt ra tìm địa hình địa vật có lợi
nhất cho mình là một chiếc xe Giải phóng màu xanh lá cây thẫm hơi nghiêng trên
con đập và nòng pháo sau xe to đùng hướng về phía chúng tôi, nó cũng rất
nghiêng so với mặt đường. Lệnh báo động trên toàn D, anh em C2 nhanh chóng áp
sát khẩu pháo của địch trong phút chốc chúng tôi đã làm chủ khu vực.
Khẩu pháo
105 ly của địch còn mới nguyên với màu xanh muôn thủa của các loại pháo, giờ
đây chúng tôi mới có thời gian ngắm nhìn nó hóa ra trên đường rút chạy chiếc xe
Giải phóng kéo khẩu pháo này của địch bị trượt khỏi đường và đổ nghiêng lên
cũng vật theo khẩu pháo đổ theo, lính pháo và lái xe tải kéo pháo của Pốt đã bỏ
chạy khi phát hiện chúng tôi từ xa.
Máy thông tin được nhanh chóng kết nối với
E xin lệnh, E cho lệnh tạm thời dừng chân bảo vệ khẩu pháo mới thu được của địch
này. Chính nó đây, cái kẻ đã phang vào đầu chúng tôi khi chúng tôi bị đánh bên
ngã tư đường tàu đây, và cũng hắn đây cái thằng đã nã vào mông chúng tôi khi
chúng tôi vận động lên lấy tử sỹ C21 của E đây, đặt ba lô xuống tôi và anh Hồng
đi một vòng kiểm tra thêm địa hình trung quanh, những vết lốp xe mới tinh còn để
lại ngang dọc trên đường.
Vậy là quá rõ, địch có một trận địa pháo bên hướng
này và đã kịp thời kéo pháo chạy trước khi chúng tôi đến, khi về ngang qua đây
cái thằng mất dạy 105ly kia bị lật xe nên đành nằm lại chịu bị bắt sống. Kẻ gây
nhiều tội ác kia sẽ phải chịu trách nhiệm về những gì nó đã gây ra cho chúng
tôi, đó là luật của chiến trường.
Nhận xét
Đăng nhận xét