189 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Thế là anh em nó hì hục tháo quả đạn DKZ trong cái ống sắt bảo quản buộc ngang ba lô của nó vứt vào bụi rậm xong B trưởng của nó là người có kinh nghiệm vứt đạn lại hay sao mà bắt nó phải tháo rời đạn và vỏ vứt đi mỗi chỗ mỗi thứ, anh em họ dừng lại làm gì đó còn tôi thì không thể dừng lại với họ làm gì. Đây là lần đầu tiên và cũng duy nhất 1 lần tôi thấy lính mình vứt bỏ đạn lại trên đường hành quân
Thì ra thằng này đang ốm, nó đã sốt như thằng Lộc anh nuôi bên C2 tôi, ốm đau đúng lúc đơn vị hành quân tác chiến thế này thì quả là cực hình, ngay người khỏe còn thấy vất vả huống hồ người đang ốm, bất chợt tôi nhớ đến thằng Lộc anh nuôi nó đang đi cuối đội hình C2 từ trưa nay tôi không gặp nó chẳng biết nó đang xoay sở với chuyến hành quân này ra sao nên tôi dừng lại chờ nó đi lên, cái dáng nó cao gày lều nghều với cái đòn gánh nồi niêu trên vai bước thấp bước cao đi tới:
- Lộc à, mày đỡ sốt chưa?
- Cũng đỡ rồi
- Cố gắng lên có nặng không?
- Thì cũng phải cố thôi chẳng cố chẳng được
Nó ngang ngang phều phào trong đêm tối trả lời tôi, nó đỡ sốt nhưng người vẫn còn mệt mỏi lắm, hoàn cảnh đơn vị như vậy không có chỗ cho người lính ốm đau tụt lại phía sau, chỉ có phía trước và bước tới.
Khoảng gần 9h tối chúng tôi đến ngang 1 cái phum lớn trên con lộ đất đỏ, hai bên đường dọc theo là những dãy nhà lá thốt nốt thẳng hàng thấp lè tè, một cái phum kiểu công xã, bên ngoài là rừng cây với khoảng trống phía sau những dãy nhà, tiếng chó sủa râm ran, đội hình tạm thời dừng lại chờ trinh sát nắm tình hình đã, chỉ 5 phút sau anh Mậu quay lại bàn bạc điều gì đó với anh Hồng và anh Thành heo tác chiến của D sau đó họ quyết định đi tiếp và tiến thẳng trên con lộ đất đỏ đó đi vào giữa phum.

 Chúng tôi đi trên đường đó rầm rập, đoàn quân nối đuôi nhau dảo bước trên đường, trong 2 dãy nhà một vài người phụ nữ K mở của ra hỏi bâng quơ bằng tiếng K nhưng lính chúng tôi không ai trả lời, hình như họ hiểu đội quân này không phải là con em của họ mà là người của phía bên kia nên họ lẩn ngay sau những cánh cửa im thin thít, có mỗi lũ cho thì sủa dai nhăng nhẳng nếu bình thường thì lính chúng tôi cho nó vài viên rồi nhưng trong đội hình luồn sâu này mặc kệ nó sủa còn chúng tôi thì đi chẳng để ý quan tâm làm gì.

Đi khoảng 4km nữa chúng tôi tới 1 cái phum cũ nhỏ hơn 2 bên đường, lùm tre rậm trong vườn nhà với những cây to có lẽ là cây xoài, trên nhà sàn bên đường có nhà vẫn le lói ánh đèn, 1 người đàn ông có lẽ lớn tuổi bước từ trên xuống ra đường đứng ngó nhìn chúng tôi, không hỏi không nói lặng lẽ bỏ đi vào nhà ông ta không tỏ thái độ gì với đội quân Giải phóng này, không mừng vui vì được GP và cũng chẳng buồn, ông ta bình thản coi như đó là điều tất yếu phải xảy ra.

 Phải chăng những người dân K thế hệ này họ quá quen với chiến tranh nên họ không còn thấy sợ khi những người lính phía bên kia đang hành quân qua ngang nhà họ, sống dưới chế độ công xã của Pôn Pốt sớm muộn họ cũng bị hành hạ tới chết, quân Tình nguyện VN đến đây dù biết họ sẽ được sống nhưng ít nhiều lòng tự hào dân tộc cũng khiến họ không vui, điều nữa trong mỗi gia đình người dân K thế nào cũng có con em của họ đứng trong hàng ngũ lính Pốt vậy thì những người lính chúng tôi đến đây đánh và tiêu diệt con em của họ lại càng khiến họ không muốn. Khi đó ý thức của người dân K họ chưa hiểu được sự chính nghĩa của đội quân này bởi vậy bên ngoài họ sợ hay họ lo lắng nhưng bên trong lòng họ âm thầm chống đối nhất là những người có tư tưởng Dân tộc cao.
Qua khỏi cái phum này chúng tôi đến 1 cái đập chắn nước lớn, nó cao và to như con đê sông Hồng quê tôi vậy, bên hồ nước rộng bên phum sóc cây cối um tùm, con đập này dài lắm có lẽ phải đi đến 5km thì hết hồ nước bên phải đội hình, chúng tôi rẽ xuống hướng mép hồ rồi đi tiếp, từ đây những người lính chúng tôi lạc phương hướng tất cả là do trinh sát và tác chiến cùng C trưởng dẫn dắt chúng tôi chẳng thể biết được mình đang ở đâu nữa, đi và đi, vác nặng không thể nhẹ hơn được nữa và đoạn đường phía trước còn xa lắm.
Mấy hôm sau chúng tôi mới được biết cái đêm chúng tôi rời bỏ hướng Lovea là đêm mà F9 cùng E 141 của F7 cũng bắt đầu ép sát Âm leeng chuẩn bị đánh vào cứ điểm kháng chiến lâu dài của Pôn Pốt trên dãy núi Uran và đơn vị tôi sẽ hành quân đến bọc lót phía sau cho đơn vị bạn.

 Lực lượng E 209 sẽ là dự bị khi mặt trận phía trước quá căng thẳng, khi đó với sự nhận định của BTL mặt trận Âm leeng là cứ điểm nóng nhất, địch đã lớn tiếng trên đài BBC tuyên bố mất Pnom Penh 1 chúng có Pnom Penh 2, một tuyên bố láo xược đầy thách thức những người lính Tình nguyện VN tiếp tục những trận đánh một mất một còn ở hướng Tây nam K mũi QD4 và đương nhiên chúng ta chấp nhận một cuộc chiến tranh ở cả 2 đầu đất nước thì một trận đánh ở Âm leeng này là điều chắc chắn sẽ xảy ra, hơn nửa lực lượng lính QD4 dồn về đây với quyết tâm bứt nhổ cứ điểm này của địch.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam