176 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Hướng chốt của B1 lúc này chỉ có 4 người, duy nhất thằng Chuyển lính HNN huấn luyện và vào cùng ngày với tôi là lính cũ còn lại toàn anh em lính mới vào trước ngày GP Pnom Pênh ít ngày, thằng Chuyển cũng là lính mới thôi nhưng ít nhiều nó cũng từng tham dự nhiều trận đánh của C2 gần đây nên có chút kinh nghiệm hơn, nó lại là xạ thủ trung liên RPD mà người thì thấp bé con con nhưng độ lỳ thì ngang ngửa lính cũ.
Nó quê miền biển ngày
còn ở nhà hàng ngày ra biển đánh cá phong ba bão táp
biển cả nó cũng từng trải, ít nhiều khả năng chịu
đựng của nó cũng khá hơn khối thằng lính như chúng
tôi chứ đừng thấy nó bé nhỏ vậy mà coi thường, bản
thân nó sống cũng rất tình cảm với anh em, trong đám
lính cùng đoàn nó quan tâm đến tôi nhất mặc dù tôi ở
trên C bộ nhưng sau mỗi trận đánh hay trên đường hành
quân nó luôn để mắt đến tôi và cứ thấy tôi vẫn
còn chạy được là nó yên tâm rồi, nó cũng nghiện
thuốc lá lắm môi thâm sì vì hút thuốc lá và có thuốc
là hút bằng hết thì thôi nên tôi cũng chẳng sơ múi gì
cái khoản thuốc lá ở nó.
Hướng B1 chiều hôm đó
chỉ có 1 người ngồi cảnh giới ngoài hầm hố chiến
đấu, cái hố gác nằm sau một bụi cây lúp xúp cao hơn
nữa nằm giữa khoảng trống nhỏ lại là một hố chiến
đấu khác với hố chiến đấu được lính mình đào rất
lộ liễu, đất mới không được ngụy trang đổ vương
vãi cả 4 mặt, ngoài kia khoảng trên dưới 50m là ụ mối
to với khóm tre gai cũng rất to rậm rạp, địch nằm ở
đó thường xuyên bắn sang chốt ta, đêm nào chúng cũng
đào hầm lịch kịch cả đêm.
B1 cũng đã nhiều lần tập trung hỏa lực bắn vào ụ mối đó nhưng B41 B40 hay đạn nhọn chưa làm gì được chúng, cối 60 82 của ta cũng đã bắn nhưng chưa giải quyết được bọn này, chúng đào những hàm ếch như chuột chui xuống nên cối cũng chỉ gãi ngứa cho chúng mà thôi, 6 tháng sau chúng tôi quay lại vị trí này kiểm tra cái chốt cũ từ phía sau đi lại mới thấy hết được thế trận khi đó còn ngay khi đó thì chưa biết tại sao mình bắn như vậy mà chúng chỉ im được 1 buổi là lại bắn ra từ đó rồi, không lẽ chúng không sợ chết, thì ra chúng có hầm hố kiên cố hơn ta tưởng.
Lúc này thằng Chuyển mới đổi ca gác
ngày khoảng 1h đồng hồ và đang mơ màng ngủ ngày thì
thằng lính gác chạy vào gọi địch đang vào, thằng này
thiếu kinh nghiệm thấy địch vào lại bỏ hố chiến đấu
chạy vào gọi anh em làm gì cứ để nó bò vào gần nổ
súng là anh em biết mà ra hố chiến đấu, đằng này nó
chạy vào gọi rồi chạy ra hố chiến đấu, điều sai
lầm lớn nhất của nó là lại chạy ra cái hố trơ vơ
giữa khoảng trống nhỏ kia, có thể đây là cái hố
chiến đấu của nó được phân công khi tác chiến thì
sẽ ra đó nên nó cứ y thế mà làm chẳng linh hoạt một
tý nào, giữa ban ngày ban mặt nằm trơ vơ giữa khoảng
trống nhỏ đó mà đánh nhau với Pốt có hầm hố bên
ngoài thì quả là đại họa.
Cả trận địa đang
im ắng bỗng nhiên hàng tràng trung liên RPD của thằng
Chuyển nổ dài rồi những phát điểm xạ AK tằng tằng
đều đều nhưng nghe kỹ thì thấy không phải súng ta mà
là súng địch rồi từng phát đạn B41 B40 nổ liên tục,
đạn cối rít chói tai nổ ầm ầm, thì ra toàn tiếng
súng của địch chỉ có tiếng RPD từng tràng dài của
thằng Chuyển là nhận ra rõ bởi tiếng súng bắn ra nghe
khác với bắn vào.
Chúng tôi bên trong con đập chắn nước
nghe tiếng đạn vượt tầm nổ toang toác trên đầu hoặc
đầu đạn găm bờ đập cắm gốc cây thì kịp phân biệt
ra đó là tiếng súng địch, khi đó anh Hồng đang nằm
trên võng vội bật xuống nhảy đại vào cái hố nằm
của tôi, còn tôi khi đó đang buồn buồn dở lại thư cũ
của gia đình gửi vào đọc lại, anh Hồng chỉ kịp xỏ
đôi dép là chạy về cuối con đập, ở đó có một cái
rãnh tháo nước nhỏ và từ đó có thể quan sát thấy
được vị trí của B1 ngoài kia, tôi xách súng chạy theo
vừa chạy vừa khoác cái bao xe đạn vào ngực, anh Hồng
ra đó trước tôi khoảng 5 giây rồi đột ngột quay lại
bảo tôi:
- Mày chạy qua bên đại liên bảo chúng nó
kéo ngay súng về bên này, sang B3 kéo thằng Chinh với 2
thằng nữa về đây ngay.
Vừa lúc đó một thằng
lính B1 chạy về đến đó báo:
- Địch bên ngoài
nhiều lắm anh ạ, B1 không có người đề nghị anh cho
người chi viện giữ chốt.
Anh Hồng chẳng lạ gì
chuyện này, thằng này tính chuyện rút chạy về phía sau
một mình đây nên khi gặp anh Hồng đứng đây rồi thì
nói lái ra là về báo cáo tình hình địch, nghe súng nổ
như vậy thì ai chẳng biết nên anh Hồng trợn mắt
quát:
- Quay lại ngay, biết địch đông mà chạy về
như vậy à? Còn đâu người chiến đấu nữa.
Mấy
cái trò mèo này của mấy thằng khôn vặt không qua mắt
nổi anh Hồng đâu, anh ấy đánh nhau có sỏi trong đầu
đâu dễ cho mấy thằng tụt tạt qua mặt được.
Nhận xét
Đăng nhận xét