161 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 Thêm một bất ngờ nữa ngoài trí tưởng tượng của chúng tôi, sau khi C3 rời vị trí bỏ lại hầm hố chiến đấu rút theo đội hình D địch đã nhảy vào chiếm lĩnh trận địa, trong khi chúng tôi rút ra thì C7 D8 của E 209 chúng tôi lại vận động vào đúng vị trí đó, họ đã đụng độ với một đơn vị lính Pốt với số lượng đông hơn họ và hầm hố phòng ngự của C3 bỏ lại, một câu chuyện cười toàn máu và nước mắt  , địch quây tròn C7 lại và đánh những trận đánh cận chiến ( sau này tôi nghe anh bạn người trong cuộc kể lại ).

Không thể tưởng tượng nổi cái kế hoạch của cấp D và E đã lên như thế nào mà để xảy ra những chuyện sai sót trong chiến đấu tới mức như vậy, cấp F hay QD QK thì nó xa rộng quá nhưng ngay trong E cũng có những chuyện trống đánh xuôi kèn thổi ngược chết người như vậy thì đó là điều mà các cấp lãnh đạo quá coi thường xương máu những người lính chúng tôi. Cẩu thả và tắc trách tới mức không thể chấp nhận nổi, chúng ta không thể biện hộ bằng trình độ chỉ huy giới hạn ở đây được, vì sự hy sinh của những người lính D7 trong trận này là vô lý hết sức. 

 Chúng tôi đang còn ngơ ngác chưa hiểu những chuyện gì đang xảy ra quanh đây thì tiếng súng bên hướng C2 cũ bắt đầu nổ ra, từng tràng đại liên với những quả đạn cối bắn cấp tập bên hướng cánh trái C2 cũ ( thẳng hướng trước mặt của tổ thằng Tuấn lùn ra trảng trống ), tiếng súng mỗi lúc một dồn dập căng thẳng hơn, sau khoảng 20 phút thì im hẳn và cũng là lúc anh đại đội trưởng của đơn vị bạn kia hớt hải chạy lại, cùng chạy theo anh có thằng liên lạc và một người nữa, mặt tái xanh không còn giọt máu giọng hớt hải:
- Cứu giúp chúng tôi các đồng chí ơi, lính của chúng tôi sắp chết hết rồi, chúng tôi lọt vào ổ phục kích của địch khi gần vào đến cái phum qua trảng trống.
 Anh đó nói như van lạy anh Hồng của chúng tôi như vậy, một tình thế hết sức khó sử của anh Hồng nếu lên đánh giúp bạn thì sai nguyên tắc của đơn vị, nếu không lên sẽ mãi phải ân hận với chính xương máu của đồng đội nên anh Hồng nói:
- Chờ tôi xin ý kiến của cấp trên của tôi đã.
 Rồi liên lạc xin ý kiến của D trưởng, cũng vừa hay D trưởng cho lệnh C1 và C2 lên giải vây cho C7 D8, một lúc hai tình huống cho đội hình C1 và C2 chúng tôi lúc này, anh Hồng cũng nói qua về tình hình đơn vị bạn và đưa máy cho đại trưởng kia nói chuyện trực tiếp với D trưởng Ước. Lệnh đã được sửa lại C1 lên chi viện cho C7 còn C2 qua đánh giúp đơn vị bạn, chúng tôi khẩn trương vận động lên lại, phía trên đã im tiếng súng, chúng tôi vượt qua cầu gỗ và đi lên lưng chừng con dốc rồi tạt ngang sang trái theo đường cũ của đơn vị bạn, đứng bên này trảng trống nhìn sang bên kia, gần 50 tử sỹ của ta còn nằm đó trên những ruộng khô, người vào gần nhất rìa phum bên kia còn vài chục mét, không ai còn sống hết, chúng tôi đứng trong này chỉ biết nhìn không dám ra, gọi không còn ai trả lời không còn ai có thể động đậy được nữa, một thảm cảnh duy nhất trong đời chiến trận của  tôi chứng kiến, lúc này anh Hồng mới nói với anh C trưởng kia:
- Tôi không thể giúp anh hơn được, họ đã hy sinh hết rồi, tôi không thể mạo hiểm cho quân của tôi ra đánh trong tình thế này, anh nên liên lạc với cấp trên tìm biện pháp lấy tử sỹ chúng ta về.
 Nói xong anh cho lệnh chúng tôi rút, chúng tôi đã rút rất nhanh vì tình thế này rất bất lợi cho chúng tôi, qua khỏi cầu gỗ an toàn chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, anh đại đội trưởng kia vừa đi vừa khóc, anh khóc cho số phận những người lính của anh, khóc cho cả chính mình nữa, một sự thất bại quá lớn của người chỉ huy trong chiến trận. Anh ấy muốn gọi nhờ điện đài vô tuyến về cấp trên báo cáo tình hình và tin đã được gửi đi sau đó chúng tôi không biết thêm gì nữa và khi anh cùng hai người nữa về tới D bộ của chúng tôi thì rút theo ai về tuyến sau và khi nào chúng tôi không rõ.
 Qua khỏi cầu thì chúng tôi được tin khẩn trương qua giải vây cho C1 và C7, đội hình C1 cũng xa lầy cùng với C7 tại vị trí C3 cũ, anh em C1 vào bị địch cũng vây chặt lại đánh chỉ một bộ phận nhỏ rút chạy về D bộ cũ nằm án ngữ chống cự tại đó. C2 chúng tôi lại vấp phải nhiệm vụ khác ngay sau đó với nhiều nan giải, vận động lên đến gần chúng tôi đánh bật nhóm địch đeo bám bộ phận tụt lại của C1 gộp 2 bộ phận vào làm 1 chuẩn bị đánh giải vây, lúc này lộn xộn lắm cần chỉnh đốn đội hình C2 lại theo từng B cho hợp lý hơn nếu không chúng tôi sẽ lại giống như tình trạng C1 hiện nay.

 Dưới sự lãnh đạo của C trưởng Hồng của chúng tôi đội hình C lại đi vào trật tự ngay, số anh em của C1 cũng chỉ 6 7 người với  với hỏa lực RPD và B41 B40, họ được xếp đi cùng trong đội hình cánh trái của C2, B2 của anh Lâm đi cánh trái  đây là mũi cơ bản của đội hình, rồi B1 cùng B của C1 tiếp theo là B3, đại liên, cối 60 đi sau theo đội hình hàng ngang cả C2. Hướng hành quân sẽ theo vị trí chốt C3 cũ đánh bọc hướng bên trái của C3 hất về hướng núi Nô via, anh Hồng đã báo cáo tình hình về D về hướng hành quân chi viện này cho D biết, chúng tôi tản rộng đội hình và bắt đầu hành quân.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam