78. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Trên
xe hơn 20 anh em, đa số là lớp lính 72-74 đều trong hoàn cảnh, tình thế phát
triển cán bộ giống như tôi. Phát triển làm cán bộ Đại đội. Quân sự hay Chính trị
đều là do sự thúc ép của cuộc chiến. Như vậy là chúng tôi phải theo đuổi đời
binh nghiệp lâu dài. Tâm tư của mọi người đều muốn được trở về quê nhà. Được sống
cuộc đời bình dị như bao người. Được yêu, được làm chồng, làm cha, cuộc sống lứa
đôi hạnh phúc. Có hoa, có cảnh, có thơ, có nhạc. Đúng như lời nhạc sĩ Minh Trần
đã sáng tác trong bài Hát mãi khúc quân hành có giai điệu rất hay: “Dù rằng đời
ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng... “Trong chiến đấu, lớp lính
chúng tôi là những hạt giống đỏ. Rất nhiều kinh nghiệm trận mạc, bản lĩnh chiến
đấu rất cao. Nhưng hầu như chưa ai được học qua các trường lớp bài bản, trong
các trường đào tạo Sỹ quan quân đội. Đây là dịp được trở về trường để tập huấn.
Để bổ túc những kiến thức còn thiếu của người chỉ huy cần có.
Xe vẫn
chạy, hàng quán bên đường vẫn đông đúc, qua trạm kiểm soát Suối Sâu, Trảng Bàng.
Nghe nói ở đây có trạm kiểm tra liên ngành rất nghiêm. Để ngăn những anh em trở
về phía sau, không có giấy tờ. Hoặc hàng hoá của dân mang về Sài Gòn. Mục tiêu
của trạm là rất đúng. Nhưng số cán bộ của trạm, nhất là cán bộ dân sự đã hành động
kiểm tra, kiểm soát thái quá, quan liêu, cửa quyền quá, gây nhiều bức xúc cho
dân, cho những người qua lại. Đã có nhiều vụ xô sát, mất đoàn kết xẩy ra ở đây,
giữa dân với trạm và cả giữa các đồng chí bộ đội với các lực lượng. Gây lên những
bất bình, những phản cảm không tốt trong dư luận.
Xe tiếp
tục lên đường, Trảng Bàng, Biên Hoà rồi giẽ vào xa lộ Đại Hàn, gần trưa thì tới
căn cứ 301, Sóng Thần - Thủ Đức. Căn cứ 301, là căn cứ của Sư đoàn 3, quân lực
VNCH. Đây là một căn cứ rất rộng lớn. Nay BTL Quân đoàn 4, đóng bản doanh tại
đây. Các lớp tập huấn Quân sự, Chính trị, các lớp từ Trung đội, Đại đội, Tiểu
đoàn một tháng, tháng rưỡi, ba tháng, sáu tháng đều tổ chức tại đây.
Vào tới căn cứ 301 cũng khoảng 11h trưa. Mọi
người nhanh chóng nhận phòng ở. Rồi xuống nhà bếp ăn cơm. Bữa cơm đầu tiên của
trường Quân Chính có thịt kho, đậu phụ, rau muống luộc và cơm thì được độn bằng
hạt “bo bo”. Những năm tháng này, không phải chỉ có bộ đội, phải ăn độn hạt này.
Mà cả ngoài dân sự, những người ăn gạo phiếu cấp hàng tháng. Hay cán bộ công
nhân viên chức Nhà Nước, cũng phải độn tới 30%.
Loại hạt
có tính lương thực này, nghe nói là của Ấn Độ. Bên đó họ để cho ngựa, cừu, hay
các loại gia súc ăn hạt ăn. Ta xin về, hoặc mua về, chắc vì nó rất rẻ so với gạo.
Hay là một loại viện trợ vay dài hạn gì đó. Cũng nói là để chăn nuôi gia súc. Nhưng
thực tế, là chúng ta phải sử dụng cho người. Nên mọi người ăn loại hạt này không
hợp. Mặc dù anh nuôi đã hầm, nấu và người ăn nhai cũng đã kỹ. Nhưng làm sao mà
hạt vẫn không tiêu, khi ta đi cầu nó vẫn như còn nguyên hạt. Giống như con chồn
ăn trái cà phê. Nó tiêu hóa phần cùi, phần vỏ của trái caphê chín. Còn lại thải
ra những hạt caphê. Mọi người đi lượm những đống phân đó. Nhặt, đãi lấy những hạt
cà phê về rang xay chế biến, gọi là “Cà phê chồn” thơm, ngon, thật tuyệt. Giá
như những hạt bo bo, khi được thải ra qua người. Mà làm được cái gì đó như
caphe chồn thì hay biết mấy.
Được
nghỉ ngơi tại trường 1 ngày. Anh em bắt đầu vào chương trình học tập ngay. Lớp
tôi toàn những Sỹ quan chính trị, cấp phó Đại đội, gần 60 người. Đủ các đ/v
trong Quân đoàn. Đang ở đơn vị chiến đấu, tuy là vất vả, khổ cực. Nhưng nếp sống,
nếp sinh hoạt tương đối tự do. Giờ giấc thì thích nghi với hoàn cảnh của chiến
trường.
Còn về
đây học tập, Nhà trường quy định giờ giấc thật nghiêm. Từ 5h sáng dậy tập thể dục.
Vệ sinh cá nhân, rồi lên lớp học 4 tiết và về nghỉ. Giữa các tiết học có giải
lao 10' như học sinh phổ thông. 11h15 có kẻng thì đi ăn cơm. Đi ăn cơm cũng phải
xếp hàng, đi từ khu vực nhà ở tới bếp. Rồi xếp hàng ngang 6 người để vào nhà ăn.
Khi ăn không được nói chuyện, ăn đũa hai đầu... v. v. Xuất ăn của trường thì
quá khiêm tốn, eo hẹp, chắc chỉ để cho đảm bảo được sự sống. Vì hiện tại lại
đang là chiến tranh. Mà chiến tranh thì có cái để mà so sánh cuộc sống giữa
phía sau và anh em chiến sỹ phía trước. Đại loại, nếu có ai kêu ca thắc mắc gì,
thì cũng được giải đáp ngay bằng một câu “anh em ngoài biên giới còn khổ hơn
mình rất nhiều”.
Mọi
người vội vội ăn xong rồi về nghỉ trưa 1h30 chiều lại lên lớp học. Hoặc thảo luận
ở tổ ở nhóm tới 4h30 thì nghỉ. 5h chiều lại xếp hàng đi ăn cơm. Xong về nghỉ
ngơi đọc báo, nghe đài. 7h thì lại sinh hoạt học tập tới 9h tối. Đúng 10h tối, mọi
người đều phải tắt đèn đi ngủ. Không ngủ được, thì cũng nằm đó mà ngẫm nghĩ sự
đời. Được cái đây là phía sau, là hậu phương, là trong trường. Nên mọi người
không phải canh gác đêm. Mà chỉ có vệ binh của nhà trường canh gác. Canh gác vì
an ninh và cũng là để canh gác học viên. Không để học viên lẻn ra ngoài la cà, rượu
bia nhậu nhẹt. Hay những việc linh tinh khác. Đúng là đời học viên Quân Chính
như là một cái máy. Vô cùng gò bó, căng thẳng. Nên ai nhắc đến trường Quân
Chính, thì mọi người hay gọi theo cái tên khác là:” Trường Quân Chán”. Hoặc:” Trường
Quân Chối”.
Trong
thời gian học tập tại Thủ Đức. Ngày Chủ nhật, các học viên cũng được nghỉ. Đến
ngày nghỉ mọi người háo hức đi chơi. Hầu như đều về thành phố, nơi mọi người có
rất nhiều kỷ niệm. Rất nhiều người thân, nhiều nỗi nhớ trong thời gian 2 năm
làm quân quản.
Sáng
Chủ nhật đầu tiên. Tôi bắt xe Lam, đi vào khu vực sân bay TSN, thăm Lộc người
em trai của tôi. Là bộ đội Ra đa Trinh sát điện tử, đang đóng quân tại đó. Anh
em gặp nhau rất vui. Lộc cùng ae đồng hương trong đ/v vô cùng mừng, khi tôi đến
thăm. Vì trong những ngày qua, anh em không có tin tức gì của nhau. Lộc cùng
anh em bạn cùng đ/v rất lo cho tôi. Hàng ngày cứ thấy máy bay trực thăng, chở
các thương binh nặng về. Lộc cùng bạn ra xem. Rồi vào tận quân y viện 75 để tìm
tôi, hỏi thăm về đ/v tôi.
Chiến
sự dọc tuyến biên giới Tây Nam, ngày càng khốc liệt. Số lượng thương binh nặng,
được chuyển về viện 175 ngày càng nhiều. Một số thương binh, sau khi đã cấp cứu,
tạm ổn định, đã phải chuyển ra điều trị tại các bệnh viện khác. Kể cả phải chuyển
ra các bệnh viện quân đội ở các tỉnh Bắc.
Không
hỏi thăm được tôi, chỉ được các anh em thương binh nói rằng: Sư đoàn 341 tham
gia chiến đấu nhiều nơi. Tham chiến những trận rất ác liệt, nên ae thương vong,
hy sinh cũng nhiều lắm. Lộc càng lo cho tôi, nhất là thông tin về cuộc chíên
Biên giới Tây Nam, lúc này hầu như cả nước đã biết. Biết về cuộc chiến tranh
đang xẩy ra, tưởng chừng đơn giản. Nhưng ngày càng khốc liệt, lại rất “hao người”
này. Những tin tức của ae bị hy sinh thường được báo về người thân rất nhanh. Không
như thời đánh Mỹ, có nhiều trường hợp ae hy sinh mấy năm rồi mà gia đình, cùng
người thân không biết. Bố mẹ, anh chị em tôi ở quê rất lo. Gửi thư vào cho Lộc,
hối thúc Lộc tìm và hỏi thăm tin tức của tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét