103. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam

 

 Nắng chan hòa. Đường vào Phnom Pênh đã rộng mở. Phía trước đã không còn tiếng súng. Nhưng lực lượng chốt chặn ở trạm gác Sư đoàn 7 vẫn không cho đoàn quân của Sư đoàn 341 vượt qua. Các đồng chí chỉ huy thì vô cùng sốt ruột. Điện của Sư đoàn vẫn thúc là: Trung đoàn 273 phải tiến nhanh. Đánh chiếm ngay các mục tiêu như đã được giao. Trung đoàn trưởng Trần Măng và Chính ủy Diệp Xuân Ánh có lẽ là người nóng ruột nhất. Ông điện về báo cáo lại tình hình với Sư đoàn. Mới đầu Sư đoàn cũng chấp nhận, tạm dừng, xốc lại lực lượng. Đợi đơn vị bạn giải quyết xong các mục tiêu chốt chặn của Pot.

Nhưng sự chờ đợi đã quá lâu. 30' rồi 60' rồi hơn cả 60'. Đã quá giới hạn chờ đợi cùng sự kiềm chế. Trung đoàn trưởng Trần Măng trực tiếp lên kiểm tra tình hình trạm gác, chốt cản đường. Ông rất giận dữ, hình như ông đã thấy điều gì không hợp lý. Không đúng của trạm gác cản đường của Sư đoàn 7. Phải chăng đây là tiểu xảo gì đó trong việc thành tích. Nỗi khát khao được cắm cờ chiến thắng đầu tiên. Mà các đ/v của Quân đoàn 4 đã không có. Khi mà Sư đoàn 304, mới là Sư đoàn cắm lá cờ chiến thắng đầu tiên ở Dinh Độc Lập ngày 30/4/75. Báo hiệu Sài Gòn được giải phóng. Báo hiệu chế độ VNCH đã xụp đổ? Ông điện báo xin ý kiến xử lý của Sư đoàn. Chỉ huy Sư đoàn 341 ra lệnh tiến công ngay. Không được chậm trễ. Không chấp hành lệnh ngăn cản của trạm gác.

Lệnh lên xe tiến công! Những chiếc xe không khác gì những con tuấn mã, đang phi nước đại, đang hăng. Bỗng bị ghìm cương dừng lại. Sức nén của sự chờ đợi đã quá căng. Đoàn xe chồm lên, bất tuân lệnh của trạm gác. Thẳng tiến vào Phnom-Pênh.

Lúc này đã gần 13h ngày 7/1/1979. Chiếc tăng T54 dẫn đầu mũi tiến công của Trung đoàn 273, Sư đoàn 341 vượt qua cầu MôMiVông vào Phnom-Pênh. Thủ đô Phnom pênh đây ư? Thủ phủ của bọn đầu não Pon Pót- Yêng xa Ri đây ư? Không có 1 phát súng bắn trả. Không có bóng một tên lính Pốt nào. Những quân trang, quân dụng của bọn Pốt vất ngổn ngang đầy đường. Những cung diện nguy nga tráng lệ. Những Chùa Vàng, Chùa Bạc đâu rồi. Những căn nhà, những dẫy phố. Với những kiến trúc đặc trưng của đất nước Chùa Tháp, nói nên đã có một thời hưng thịnh, nhiều năm hưng thịnh sầm uất, đông vui bên bờ TôngLêSáp. Giờ đây vắng tanh vắng ngắt. Với những tòa nhà rêu phong, im lìm, như 1 thành phố chết. Thủ đô giờ đây không một bóng người dân. Những cư dân của thành phố đã bị bọn Pốt lùa hết lên rừng, đi xây dựng cái gọi là vùng kinh tế mới. Xây dựng các công xã kiểu Trung Quốc. Ăn chung, ở chung, làm chung, lấy nhau do các Ăng ka chỉ định. Không chợ, không tiền, không trường học, không bệnh viện. Không cả Chùa chiềng.

Trong tôi cùng những chiến sỹ tình nguyện Việt Nam, từ trong trái tim, như muốn kêu lên thật to:” Hỡi những cư dân Thủ đô Phnom Pênh, chúng tôi đã tới đây. Đã đánh đổ bè lũ khát máu độc ác Pon Pốt- Iêng xa Ri cứu giúp dân tộc KH'me. Các bạn ở đâu cả rồi? Ai còn? Ai đã chết dưới đao búa của bọn Pót khát máu, mất hết tính người này?”. Không một tiếng vọng trả lời, chỉ có gió, gió lay động các cành cây, như những linh hồn oan khuất trở về. Cùng dòng Tonlesap ngầu đỏ, cuồn cuộc chảy như tiếng kêu than giận dữ, tố cáo tội ác bọn đao phủ, bọn dã thú đội lốt người Pon Pốt- Iêng xa ri khát máu...

Các đơn vị của Sư đoàn 7 đã chiếm giữ khu vực Hoàng Cung và 1 số nơi khác. Đoàn quân của Trung đoàn 273 đã đến khu vực sân vận động Ô-lim-píc rồi phát triển theo đại lộ MôMiVông. Tiến đến khu vực Đài Độc Lập, Đại Sứ quán Trung Quốc. Khu vực Bộ Tổng tham mưu của Pốt. Nơi hợp điểm của các cách quân ta và bạn đánh vào Phnom-Pênh.

Đúng 11g30' ngày 7/1/79. Thủ đô Phnom-Pênh đã hoàn toàn giải phóng. Lá cờ 5 ngọn tháp của mặt trận dân tộc giải phóng cứu nước CPC, cùng lá cờ đỏ sao vàng 5 cánh của quân tình nguyện Việt Nam. Phần phật tung bay trên đỉnh cột cờ của Hoàng Cung. Báo hiệu chiến thắng. Báo hiệu CM chân chính của nhân dân CPC đã thành công. Báo hiệu chế độ diệt chủng Pôn-Pốt-Iêng-xari tàn bạo nhất trong lịch sử đất nước CPC đã bị lật đổ. Báo hiệu âm mưu thâm độc của quan thầy Bành Trương phương Bắc đã bị phá sản. Báo hiệu dân tộc Kh'me đã được cứu sống. Báo hiệu đất nước CPC đã được hồi sinh.

CHIẾN DỊCH TIẾN CÔNG GIẢI PHÓNG THỦ ĐÔ PHNOM PÊNH ĐÃ ĐẠI THẮNG LỢI.

MỘT NGÀY MỚI, MỘT KỶ NGUYÊN MỚI CỦA ĐẤT NƯỚC CAMPHUCHIA, CỦA DÂN TỘC KH'ME ĐÃ ĐƯỢC HỒI SINH.

BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY. NGÀY 7/1/1979 NÀY.

  Đoàn quân của Trung đoàn 273. Sau khi đã đến chiếm giữ những mục tiêu quan trọng. Như sân vận động Olympic, Đại sứ quán Trung Quốc, Đài Độc lập. Ở mỗi nơi, đều treo những lá cờ của MTDT cứu nước CPC 5 ngọn tháp. Cùng lá cờ Quốc kỳ Việt Nam cờ đỏ sao vàng 5 cánh vào những nơi trang trọng nhất. Rồi cả đoàn quân như diễu hành từ phố này sang phố khác.

Đúng ra là cứ đi lòng vòng. Trên các đường phố chết. Nhưng ngổn ngang, những quân trang, quân dụng của Pốt. Có lúc đi qua cả nhà máy sản xuất thuốc lá. Chắc lính Pốt vào lấy, hay lục phá, mà rất nhiều bao thuốc lá hiệu ARA, hiệu COTAP đầu lọc và loại không đầu lọc. Vất đầy cạnh đường. Lính ta nhấy xuống tận thu số chiến lợi phẩm giá trị nhất này.

Chiều tối thì vòng về gần khu vực vòng xoay đầu cầu của Mô Mi Vông. Trung đoàn bộ dừng chân tại vị trí dẫy nhà 3 tầng. Từ chiều, đã có nhiều đơn vị tiến vào TP, nhưng giờ đây khi gần tối. Mỗi đơn vị được giao dừng chân ở mỗi nơi, thi thoảng mới có tiếng súng lẻ loi vọng lại.

Chiều muộn, gió từ sông thổi đến mát lạnh, ai nấy đều vô cùng mệt. Thành phố vẫn im lặng, lúc này, mọi người như thấy Thành phố lớn rộng hơn. Trong khi thấy mình như bé nhỏ lại. Anh em Ban 5 của Trung đoàn, đã kịp nấu ăn cho Trung đoàn bộ. Lúc này khoảng 18h30' tối, đang ăn cơm. Bỗng mấy loạt súng rộ lên bắn về phía Trung đoàn bộ. Tất cả vồ lấy súng, lắng nghe diễn biến tiếp. Nhưng cũng chỉ có mấy loạt AK đấy. Có lẽ anh em nào gặp gà, gặp lợn gì đây? Nhưng khoảng 10' sau 1 đồng chí chạy lại chỗ Đại đội Trinh sát. Mặt “cắt không còn giọt máu” hổn hển nói: Pốt phục bắn xe. Thủ trưởng Khánh trúng đạn rồi. Mọi người vây lấy, hỏi kỹ thì được biết Thủ trưởng Phan Khánh, Trung tá trưởng phòng hậu cần Sư đoàn, cùng đ/c Yến Đại úy Trợ lý tuyên huấn Sư đoàn. và 1 đ/c chiến sỹ nữa, đi xe Jeep vượt qua. Tưởng Trung đoàn 273 ở đó, đang chạy thì thấy mấy bóng áo đen. Chúng bắn mấy loạt vào xe. Thủ trưởng Khánh, Trưởng ban Yến đều trúng đạn. Quá bất ngờ. Đ/c lái xe quay xe lại, nhưng vòng gấp, xe bị lật, đ/c lái xe lộn mấy vòng rồi chạy về. Vị trí đó cách đây khoảng hơn 1km.

Một tình huống thật bất ngờ, Trung đoàn lệnh cho Đại đội Trinh sát, cùng 2 Đại đội của Tiểu đoàn 1, đánh lên. Trời đã nhập nhoạng tối, anh em vận động lên. Gặp xe đang nằm nghiêng giữa đường. Có 3 người nằm gục, vắt vẻo các hướng. Máu loang thành vũng nơi xe đổ, 1 bộ phận ở lại vị trí xe. Còn tất cả phát triển lên tiếp. Nhưng thật kỳ lạ, không thấy bóng thằng Pốt nào? Không có bóng một người dân nào? Không có phát đạn nào, loạt đạn nào bắn nữa.

Một sự cố đáng tiếc, và thật sự bất ngờ. Cả 3 đ/c đã hy sinh. Suốt dọc đường chiến dịch cho tới vào đây. Không có 1 đ/c nào hy sinh. Mà bây giờ, ngay buổi tối ngày 7/1, lại có sự vụ đáng tiếc này. Mọi người cảm thấy điều gì hơi rờn rợn. Ai nấy, đều kiểm tra lại súng đạn, bóng tối ập xuống.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam