50. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam
Anh
Công cũng đã mò mẫm tháo vỏ đạn trong súng ra. Rồi mở một ống đựng quả đạn khác.
Nhìn quả đạn mới vàng ươm. Đẹp, nhưng rùng mình bởi uy lực của đạn. Mới thấy nền
công nghiệp chế tạo vũ khí quân sự của Mỹ hiện đại thế nào?
Tôi
cũng ngại cho việc nghịch ngợm súng của anh Công nên tránh hẳn ra. Theo dõi từng
thao tác. Tôi nói: bộ đội mình cách đây khoảng 2 km đấy. Anh để chếch súng lên
hãy bắn để đạn bay thật xa. Anh Công làm theo, ghé người vào bóp cò. Ầm... Quả đạn
phụt bay nên lửa đỏ phục ra đằng sau đúng là 1 quả tên lửa. Khói lửa của liều
phóng òa ra chung quanh. Thật kinh khủng của loại đại bác không giật này. Ngớt
khói, nhìn anh Công ngơ ngơ. Tiếng nổ lớn làm anh Công không nghe được gì nữa. Khoảng
30 phút sau mới gần trở lại bình thường.
Gần
trưa, có một nhóm Pốt khoảng hơn chục tên. Chúng chạy băng qua đồng nước ngang
qua Trung đội 1. Anh em chủ động bắn trước. Bọn này cũng bắn vài loạt AK về
phía chốt, rồi lại chạy mất tăm. Không được phép truy đuổi. Vì bọn này cũng giống
như cá đã ở trong lưới quây. Mấy khi thoát được. Giữa trời nắng chang chang, chỗ
BCH còn lợi dụng được bụi tre gai đỡ nắng. Còn toàn Đại đội, được phơi giữa trời
nắng vô cùng vất vả.
Đến 3h
chiều, lệnh của Sư đoàn là: Đại đội 1 bàn giao, hỗ trợ cho lữ đoàn 22 kéo xe bọc
thép của Pot về phía sau. Khoảng 4h chiều, 1 tổ 3 xe bọc thép của lữ 22 đến tiếp
thu xe. Mọi người phấn khởi, vì chuẩn bị thoát được chỗ nắng nôi này. Anh em lữ
22 xem xét và yêu cầu Đại đội 1 đào bờ mương làm đường cho xe lên. Và lấy hết
xác Pốt trong xe ra. Anh Trọng, điều động Trung đội 2 gần đó đào đất phía trước
và phía sau xe. Anh em lữ 22 chui vào mở cửa phía sau của xe ra. Thật kinh khủng,
gần chục thằng chết trong xe đủ mọi tư thế. Chúng đã đen, khói thuốc khói đạn
càng làm cho chúng đen hơn. Ai cũng lợm giọng, vì máu của bằng đấy thằng, chảy
ngập sàn xe đã đông đặc. Được phơi nắng cả ngày, bốc mùi tanh lợm không ai chịu
được. Đại đội trưởng, Đại đội phó và Trung đội trưởng cũng lỉnh đi hết, không
ai giám vào xe để nhìn ngó nữa. Chứ đừng nói đến lôi được chúng ra. Thằng nào
thằng ấy to vật vã, quấn xoắn vào nhau, có thằng còn lòi cả xương tay xương
chân ra. Chúng móc, bám vào các vật dụng trong xe. Trong một không gian bé nhỏ
của xe, thì việc này quả thực khó khăn cho việc ai vào lôi đám xác này ra.
Các
đ/c cán bộ quân sự thì nói: việc này của mấy ông chính trị. Dừa nhau mãi ko ai
chịu vào xe. Cuối cùng đ/c Công nói để tôi vậy. Tôi nói là ae lấy sợi dây
dù võng buộc thòng lọng. Để anh Công vào tròng vào cổ từng thằng rồi để ae bên
ngoài kéo ra. Anh Công vào xe cũng làm theo như thế, nhưng ae kéo mãi mà thằng
Pot cũng ko chịu ra. Vì chúng đã cứng lại xoắn vào nhau như đã nói. Anh Công phải
lấy xẻng, cậy những chỗ vướng vứu mới lôi ra được 1 thằng. Thế rồi quá lợm giọng
vì mùi hôi tanh. Anh Công chạy ra ngoài, gục mặt xuống nôn thốc, nôn tháo. Mặt
tái mét và nói: tôi ko vào được nữa.
Cũng
không thể nói ai vào xe được nữa. Tôi bèn nói; để Phú vào xe. Tôi lấy khăn mặt
buộc ngang mồm mũi, còn chừa 2 mắt. Chui vào xe, một tay cầm xẻng, một tay cầm
sợi dây võng. Cảnh tượng trong xe thật hỗn loạn, hãi hùng. Nào là đầu, nào là
tay chân, mình mẩy của những thây Pốt. Không ai hiểu, ai tả được, lúc cái búa của
thần chết giáng xuống, thì tâm trạng chúng sợ hãi, hay phản ứng bản năng như thế
nào? Ôm chặt lấy nhau, hay vớ víu vào cái gì đó. Rồi có thằng chết ngay, thằng
ngấp ngoái, đón cái chết đến chậm trong nỗi kinh hoàng tột độ mà các cụ ngày
xưa gọi là sợ “mất hồn “. Thật tình, thì chúng nó cũng là con người, là đồng loại
của mình. Cũng có bố, có mẹ, hoặc vợ con, có anh chị em, bạn bè và bà con họ
hàng v. v... Không biết là chúng mày bao nhiêu tuổi? Được giáo dục, được học
hành thế nào? Mà chúng mày tàn bạo, thất nhân, thất đức thế vậy?
Chúng
mày tàn bạo ngay cả với bà con, dân tộc mày, một đứa nhỏ, nhiều đứa nhỏ, bị
chúng mày lấy búa đập vào đầu. Chỉ vì họ là những người thành phố.
Dịp
còn ở Mộc Bài. Cứ mỗi lần mình phản pháo chúng. Là hôm sau lại thấy có 1 – 2 đống
lửa thật to nghi ngút khói. Tôi mới hỏi kỹ bà con thì được biết, đó là những đống
lửa thiêu xác bọn chết. “Bên đó “phong tục là người chết đem thiêu chứ ko mai
táng (địa táng) như ta. Nhưng bọn này thiêu người rất thủ công. Chỉ xếp người
vào đống củi, rồi đốt ngoài trời. Thậm chí muốn để thiêu nhanh. Chúng còn xả
người nhỏ ra, cắt từng khúc, hay cắt rời tay chân ra, cho vào đống lửa. Trước sự
chứng kiến của vợ, chồng, con cái, hay bố mẹ làng xóm vv... Chính vì thế nên bọn
này bị thói quen từ nhỏ việc xả người, chém chặt người ko ghê tay. Chuyện này
ko biết đúng, sai, thực hư thế nào? Có thể các bạn ko tin. Những tôi cũng đã hỏi
nhiều người, thì cũng được nói như vậy.
Thoáng
nhanh các suy nghĩ đó. Tôi ngậm chặt mồm, nhìn lướt qua toàn xe. Vẫn chưa xác định
được còn mấy thằng. Có một thằng đầu quay ra phía tôi, ngửa mặt, nhe răng “cười”.
Tôi túm tóc định nâng đầu lên, để đưa dây thòng lọng vào cổ. Vừa nhấc đầu nên
thì, rùng mình vì cả mảng mảng tóc tay tôi nắm tuột hết, kéo theo cả da, trơ sọ.
Rùng mình nhưng cố nén, để không bị quá căng thẳng. Tôi lấy xẻng bộ binh, lách
xuống dưới gáy tên Pốt, nâng đầu hắn lên rồi tròng dây vào cổ. Hô anh em bên
ngoài kéo. Sợi dây căng, nhưng thằng này bị kẹt, bởi những thằng khác, thân thể
chúng đã bị cứng. Nên càng vướng vào nhau. Không còn cách gì khác, là phải vần,
phải cậy những cái xác khác ra, cho anh em kéo Pốt.
Nhận xét
Đăng nhận xét