107. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam

 

Phòng họp khói mù, thơm lừng mùi thuốc lá cao cấp, toàn thứ sang trọng. Ông chỉ mọi người nhìn khói thuốc lá rồi nói: Tôi đố các đ/c khói thuốc thơm này là loại thuốc là gì? Mà sao có vẻ khang khác, sao khói thơm mà hình như ai cũng hút. Mọi người nhao nhao lên trả lời trong niềm phấn kích sẵn có: b/c Chính ủy thuốc lá Contap, và ARA, Toàn là thuốc thơm hút ngon lắm Chính ủy ạ. Chính ủy Ánh hỏi tiếp: Vậy hả? Anh em lấy ở đâu mà nhiều thế? Anh em trả lời là trong TP có 1 nhà máy sản xuất thuốc lá. Anh em ban 5 đã lấy được 1 số. Chính ủy nghiêm nét mặt nói: Chết rồi! Ai cho phép các đồng chí lấy! Ai cho phép các đồng chí hút? Ban chính trị mà hút thuốc lá, mà lấy chiến lợi phẩm của bạn thế này thì sai rồi, vi phạm kỷ luật to rồi. Các đ/c đã được học tập các quy định, các hướng dẫn về công tác dân địch vận, kỷ luật chiến trường. Các tài sản ở TP này là của bạn. Từ cái kim, từ sợi chỉ hay như điếu thuốc lá đều là của bạn. Chúng ta đều không được phép sử dụng. Các đ/c phải làm gương ngay cho anh em chiến sỹ dưới đ/v. Chúng ta chỉ được phép tận thu súng, tận thu đạn hay các phương tiện phục vụ cho chiến đấu vv... Còn tất cả tài sản, cơ sở vật chất chúng ta giao lại cho bạn hết.

Phòng họp lúc đầu sôi nổi, hồ hởi, vui là thế. Giờ đây tất cả im phăng phắc, tắt lịm như bếp lửa đang cháy, bị dội vô thùng nước lạnh.

 Chính ủy Ánh nói tiếp một hồi, nào là: Hiện tại tôi biết các đơn vị. Anh em đang có hiện tượng vi phạm kỷ luật rất nhiều. Nhất là trong việc thu nhặt hàng hóa, nhu yếu phẩm v. v... Ngay ban 5 của Trung đoàn, tôi cũng được nghe nói đã tận thu rất nhiều vải vóc, thuốc men, đường, sữa, bột ngọt v. v... Ai? Ai cho phép các đ/c lấy các thứ đó. Phải trả lại ngay, các đồng chí lấy ở đâu, thì phải mang trả lại ngay cho bạn ở đó.

Ông càng nói càng hăng. Vốn tính người chặt chẽ trong phát ngôn, trong việc này, ông lại quá bức xúc. Hai hàm răng ông xít lại, nước da vốn có của dân miền biển Thái bình, được tô mầu lại bằng những trận sốt rét rừng. Giờ đây trông lại càng tái. Hai bên khóe miệng đã có trắng trắng của nước bọt, trông càng uy. Các trợ lý mặt cũng tái theo, ngồi im không ai nói gì được nữa. Sợ xanh mặt, vội dập đi các điếu thuốc đang hút. Mọi người cũng đã thấy những cái sai của mình. Của anh em, của các đơn vị. Trong cái vấn đề: “chiến lợi phẩm”. Không ai nhúc nhích, mọi người im lặng nghe ông nói.

Sau lời phát biểu giáo huấn của Chính ủy. Đ/c Chủ nhiệm chính trị Đặng Lưa phát biểu, nội dung xin nhận khuyết điểm. Rồi hứa BCT sẽ phải làm gương, phải thường xuyên kiểm tra đôn đốc các đơn vị. Trong việc nâng cao cảnh giác, và chấp hành nghiêm các quy định. Nhất là quy định về dân vận. Rồi ông nói: Hướng giải quyết các nhu yếu phẩm anh em đã tận thu. Là cứ tạm giữ vào một kho. Khi có điều kiện sẽ trao trả lại cho bạn. Ý kiến đó không được Chính ủy đồng ý. Vì cho rằng để ở kho, giao cho anh em, cũng sẽ rất phức tạp. Anh em vẫn sử dụng làm của riêng. Về thuốc, thì Quân y xem có loại nào sử dụng được, để chữa bệnh cho thương binh, bệnh binh, thì Quân y giữ lại. Còn lại phải trả lại hết về chỗ cũ. Các đ/c trợ lý dân vận phải duy trì, kiểm soát việc này cho tốt.

Thật là phức tạp. Lúc đó tôi xin phát biểu và đưa ra một ý kiến. Để tháo gỡ là: Hiện tại trong Thủ đô dân không có (vì ta và bạn chưa cho dân vào). Nhưng bên kia cầu Monivong có nhiều dân tập trung. Ban 5 thu lại hết số hàng hóa đó, rồi cùng cán bộ dân vận Bạn chính trị, cùng tổ công tác của Bạn. Sang bên kia cầu, phân phát cho dân. Việc làm này được 2 cái tốt. Một là dân đang nghèo không có cái ăn, không có cái dùng. Nên ta phát không cho họ, để tạo nên cảm tình của Quân đội cách mạng, Quân đội Việt Nam. Vừa được ý nghĩa chính trị. Thứ 2 là chúng ta vừa không bị cấp trên phê bình kỷ luật là lấy hàng hóa. Vì ta sẽ có lý do là: Lấy để phát cho dân nghèo CPC.

Hay sáng kiến thật hay. Mọi người đều hưởng ứng với đề nghị trên. Chính ủy Ánh và Phó chính ủy Tiến đều đồng tình với phương án đó. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xì xào, cất lời trở lại. Nhưng cũng không ai giám hút thuốc nữa. Phòng họp đã trong hẳn lại. Không còn sợi khói nào nữa.

Trở về nơi ở, tôi gặp lại anh Dũng. Anh Dũng cũng vừa họp với Ban Tham mưu xong. Gặp tôi anh Dũng nói: Việc chiến lợi phẩm thấy gay quá Phú à. Liệu mình cầm cái kia có sao không? Tôi nói: Có một tí, anh cứ cất giấu cẩn thận, ai biết được? Có phải cái gì lớn quá đâu mà anh lo. Riêng mấy mét vải, anh lấy dây dù buộc vào 2 đầu. Ai có hỏi, thì mình nói là lấy làm võng nằm không ngại đâu. Anh Dũng cười ha ha nói: Sáng kiến hay đấy!

Anh Dũng nói với tôi: Anh cũng vừa đi họp Ban về. Trong thành phố, có rất nhiều ôtô mới, Trung đoàn sẽ lấy mấy cái để phục vụ. Anh đang điều anh em biết lái xe ở dưới đ/v lên. Tôi nói luôn: Hùng bạn em ở Đại đội 25 cũng lái được xe. Anh điều Hùng lên giúp em, chứ nó gầy gò mà ở Đại đội vận tải khênh vác nặng lắm không chịu được. Anh Dũng nói: Được rồi anh sẽ viết quyết định ngay. Tôi nói tiếp: Vậy thì hay quá, để em xuống nói với Hùng cho nó vui.

Tôi cùng 1 đ/c bạn trong tổ công tác xuống Đại đội 25. Đại đội 25 là Đại đội vận tải của Trung đoàn. Thường phải làm những công việc mang vác, phục vụ rất nặng nhọc. Chứ không phải là vận tải cơ giới. Đa số anh em là lính 72-74 thường là số tụt tạt, mới được điều động ở cứ lên để phục vụ chiến đấu. Trong chiến đấu thường ở phía sau, đào hầm, vác đạn, hay khênh cáng thương binh, liệt sĩ. Gặp tôi xuống, Hùng và anh em rất vui. Mang đủ các thứ ra chiêu đãi. Đại đội toàn lính già, cho nên những cái khôn, cái tham, cái quỷ quái của lính cũng nhiều. Anh em khoe với tôi là lấy được, thu được rất nhiều thứ. Nhìn mặt ai cũng ngời ngời, ánh lên niềm vui. Anh Khi, anh Bỉnh cùng mấy anh em khoe vào được mấy nơi vàng bạc, nữ trang nhiều lắm. Cả vé máy bay nữa. Tôi nói đưa cho tôi xem. Tôi giải thích đây là vàng lá, mỗi miếng là 1 cây vàng 4 chỉ. Các dòng chữ này ý nói là loại vàng tín nhiệm được lưu hành tại Thủ đô của các nước. Anh Khi đưa cho tôi xem 1 hộp đựng các loại nữ trang. Rồi nói: Anh có lấy thứ gì thì lấy.

Nhìn hộp vàng nữ trang đủ các loại khoảng 2 kg nhưng sao tôi lại thấy rất dửng dưng. Nhưng rồi cũng lấy mấy thứ trang sức nhỏ. Rồi dặn anh em phải cất giấu cho kỹ, chứ tình hình kỷ luật nghiêm lắm. Tôi nói thêm: Anh em nên lấy cái gì cải thiện cho vào bụng luôn thì tốt. Chứ cầm vàng cũng hay xui xẻo lắm.

Tôi báo với Hùng về việc điều động lên làm lái xe. Hùng vui nhưng lại tỏ ra rất lo nói: Tôi đã biết lái đâu. Tôi hỏi thêm: Thế ở đây có anh em nào biết lái xe không? Hùng nói có Xướng lính 78 quê Hải Phòng, Trước ở nhà đã đi phụ xe khách, lái được xe. Tôi nói vậy để tôi về nói anh Dũng điều cả lên. Ông cứ nói là đã biết lái xe rồi nhé.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam