109. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam

 

 Thế rồi một đêm dài, đầy trăn trở và mộng mị cũng đã qua. Buổi sáng ngày 9/1, sau khi ăn sáng xong. BCT tập trung để chia tay nhà thơ Bùi Minh Quốc. Cùng nhà báo đã đi cùng Trung đoàn từ ngày đầu chiến dịch.

Nhà thơ Bùi Minh Quốc bùi ngùi, nói lời cảm ơn chia tay mọi người để trở về Quân đoàn. Anh đọc cho mọi người nghe bài thơ anh mới viết, trên đường tiến công cùng Trung đoàn. Rồi anh đọc thêm 2 bài thơ khác nữa. Tôi không còn nhớ hết những vần thơ, lời thơ ấy của anh. Chỉ ấn tượng, rất ấn tượng ở cái dáng vẻ “lão nông” của ông. Cùng những vần thơ như có tiếng súng tiến công, như có thiến bom thù. Như có tiếng khóc thét hãi hùng cuả trẻ thơ, như có lửa cháy. Như có máu chảy, có cả tình yêu lứa đôi hòa quyện. Tôi hỏi nhà thơ: Sao anh đi chiến trường mãi rồi, mà bây giờ vẫn phải đi tiếp?

Anh trả lời: Ở Tòa soạn, ở Hội văn nghệ, họ nói bọn mình đã quen ở chiến trường rồi. Đã có nhiều kinh nghiệm trận mạc. Nên ra chiến trường viết thực tế hợp lý hơn! Anh nói đứa em gái mình Bích Ngọc, hiện đang là phát thanh viên ở đài Sài Gòn giải phóng. Thấy mình tiếp tục ra Biên giới, cứ gàn mình mãi nói là: Làm thơ thì cứ gì phải ra trận? Có nhiều nhà thơ ở tại nhà, không biết trận mạc là gì. Mà làm nhưng bài thơ cũng trở thành bất hủ. Cũng được đưa vào trong sách giáo khoa của học đường cho học sinh học. Cớ sao anh vẫn phải đi?

Nhà báo (...) thì nói: Anh Quốc thì có thơ đọc cho các bạn nghe. Còn tôi nhà báo, thì sẽ có bài trong báo Quân đội, hay Tạp chí văn nghệ Quân đội để các bạn thưởng thức sau.

Tôi còn nhớ, sau lúc đó. Nhà thơ Bùi Minh Quốc và nhà báo bỏ ba lô, xếp hết quân tư trang ra. Cầm cái ba lô dốc ngược nói: Các anh làm chứng nhé! Trong balo chúng tôi không có một cái gì, gọi là chiến lợi phẩm đâu nhé. Tôi nghĩ 2 ông này cẩn thận kỹ càng quá. Có lẽ bởi sáng hôm 7/1 lúc ở bến phà Niếc Lương. Anh đã cầm xem một cái trống gỗ, trên mặt có bọc da trăn. Loại trống dân tộc, mà người dân CPC trong cái điệu nhẩy Lâm thôn là loại nhịp phách chính để dẫn dắt người nhẩy. Người ta chỉ vỗ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng bập bùng, bập bập bùng. Nghe nói, dân CPC mà cứ nghe tiếng vỗ bập bùng của loại trống này. Là tất cả các công việc vất lại hết. Gìa trẻ trai gái lại người đung đưa, nhún nhẩy theo nhịp trống. Thả hồn theo điệu múa Lâm Thon rất truyền thống này.

Hôm đó, anh đang cầm xem cái trống. Vỗ, vỗ thử, thì gặp ngay Trung đoàn trưởng Trần Măng. Lúc đó Trung đoàn trưởng đang điên đầu, sốt ruột, lo lắng cho Trung đoàn vượt sông. Nên đã quát to như là mắng nhà thơ. Về việc lấy, hoặc xem cái trống đó. Nhà thơ không nói gì. Lặng im mang cái trống ra, nhẹ nhàng đặt vào cái đống hỗn độn những quân tư trang, hòm xiểng, xe bò kéo bên đường ấy.

Tám giờ sáng, anh Dũng Quân lực sang tìm tôi nói: Anh đã điều 2 đứa lên rồi đấy. Phú có sang nói chuyện với chúng nó không. Tôi đi cùng anh Dũng sang gặp Hùng và Xướng có cả Trung đoàn phó và Tham mưu phó ở đó. Đang giao nhiệm vụ cho anh em đi lấy ôtô. Tôi nói trong thành phố ngay anh em nói: Bên kia cầu có khu để rất nhiều ôtô mới. Hùng với Xướng nói luôn: Anh đi cùng giúp tôi với. Tôi về gọi thêm Sa Chơn trong đội công tác rồi đi vào trong TP đến chỗ bãi để xe. Đúng là khu này có mấy dẫy xe mới nguyên. Toàn xe giải phóng và xe Hồng Hà của Trung Quốc.

Sau khi kiểm tra xe, Xướng nói: Xe không có điện anh Phú ạ. Hùng thì đúng là không biết gì về xe. Rất vui vì được điều lên, nhưng lại cứ lớ ngớ không hiểu gì về kỹ thuật xe. Xướng nói tiếp: Em chỉ biết lái chứ có biết gì về sửa chữa đâu. Thật may là ngày xưa tôi đi học cơ khí. Đã có 6 tháng chuyên đi phụ sửa chữa ôtô, nên cũng có một số hiểu biết. Tôi bất đắc dĩ trở thành người sửa xe. Mò mẫn 1 tý tôi nói ngay là xe mới, chưa có ắc quy điện. Rồi nói Xứng và Hùng sang tìm ở các xe khác, hay trong kho có ắc quy thì lấy về lắp. Hai anh em vào trong nhà kho thì thấy ngay cả đống ắc quy xếp trong đó. Hùng và Xướng khênh ra. Tôi lại lọ mọ nghin cứu cách lắp đặt ắc quy, rồi đấu nối điện cho xe. Thế rồi cũng đấu điện được đúng. Xướng bật chìa khóa, đề máy. Èng- èng rồi khực- khực. Rồi Xướng đề lần thứ 2 thì máy nổ. Mọi người òa vui. Xướng chỉnh lại cái ghế ngồi cho hợp lý rồi tăng ga vào số vọt lên rất thành thạo hơi có phần mạnh bạo.

Xướng chạy thử một vòng rồi nhiều vòng nữa. Như vậy là việc lấy và điều khiển chiếc xe mới đã hoàn tất. Tôi nói bây giờ 2 ông xem lấy thêm 1 bình ắc quy nữa đề phòng và lấy các thùng dụng cụ sửa chữa. Ông Xướng phải dạy ngay cho ông Hùng lái xe. Vì ở đây kho rộng tập lái được. Rồi tôi quay sang nói với Hùng. Bằng mọi giá sáng nay ông phải biết lái, biết điều khiển xe đấy nhé.

  Chúng tôi trở về nơi đóng quân. Sau khi ăn cơm xong, thì cùng Ban 5 và mấy anh em trong đội công tác, ra khu vực đầu cầu (hình như nơi đây trước kia là chợ). Tổ chức phân phát số hàng hóa mà Ban 5 đã tận thu trong thành phố cho dân.

Khỏi phải nói là nhân dân vui sướng như thế nào. Khi nhận được đủ thứ nào là vải vóc, quần áo, mì chính, đường, sữa cùng các loại nhu yếu phẩm khác. Mọi người hô to, liên tục “trây dô con Top VN, trây do con Top CPC”. Đến khoảng 3h chiều, thì số hàng hóa trên 2 xe ô tô cũng đã được phân phát hết. Thì cũng là lúc nhận được lệnh di chuyển vào sâu bên trong. Anh em Trung đoàn bộ tiếp tục hành quân dọc phía Đông Bắc sông TongLeSáp. Rồi Trung đoàn bộ dừng chân, ngay đối diện với Hoàng cung XiaNuc.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam