382 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Từ đó đám cán bộ C2 kiềng mặt tôi ra rất ít khi đụng chạm đến, mỗi khi có gì đụng chạm đến cá nhân tôi thì đều lựa lời mà nói họ thừa biết dây dưa với tôi không có lợi cho họ, tôi thì chẳng có gì để mất còn họ lôi thôi thì ít nhất là mất mặt.

 Thế rồi quân hàm hạ sỹ cũng đến lúc về với tôi vậy là sau hơn 2 năm cầm súng họ mới chịu phong quân hàm HSQ và dí cho cái mác A trưởng tự họ phong chứ chẳng có tờ giấy quyết định nào cả, tôi thì cho rằng đây là một kiểu đấm mỗm đấm miệng của cán bộ đại đội muốn tôi bớt giở trò bằng cách gắn cho mày cái vạch vàng ở giữa quân hàm và lấy đi bớt một sao, ít nhiều thì đồng phụ cấp của mày cao hơn và trách nhiệm cũng nhiều hơn và đừng làm gì khiến họ đau đầu. Tôi cũng thừa biết cái bản chất của họ nên đã thế lại càng hay trêu ngươi, trêu cho họ tức mà chẳng làm gì nổi tôi, ở họ nếu thích trêu thì tôi có vô khối thứ để trêu chọc khiến họ tức sùi bọt mép ấy chứ.

Lần đó họp đơn vị buổi tối, lính thì mệt và buồn ngủ quá rồi, muỗi đốt dưới chân mà cứ phải ngồi nghe mấy chuyện nói đi nói lại nghe nhức cả đầu, C trưởng Hát đứng quán triệt nhiệm vụ công tác đã ăn nói lởm khởm ấp úng rồi thì lại hay nói dai nói dài quá giờ sinh hoạt tối cả 30 phút mà vẫn thấy nói chưa biết bao giờ dừng lại, tôi ngồi dưới đếm những từ nối của C trưởng trong bài phát biểu dài lướt thướt đó:

- Báo cáo các đồng chí... vấn đề là... ngày mai....vấn đề là.....đề nghị các đ/c....vấn đề là.....vv và vv.

Rồi kết thúc bài phát biểu của mình C trưởng Hát hỏi lại: Các đồng chí đã rõ cả chưa? Nếu chưa thông suốt để tôi còn giải thích tiếp.

Trời! Lạy bố, bố còn định nói nữa cơ đấy, định nói đến bao giờ nữa đây? Tôi giơ tay xin phát biểu:

- Về kế hoạch nhiệm vụ ngày mai chúng tôi đã thông suốt và điều chúng tôi thông suốt ở bài phát biểu của C trưởng mà tôi đếm được tới 153 từ nối: Vấn đề là, đó là điều chúng tôi hiểu nhất. Chúng tôi đã hiểu rõ: Vấn đề là... là... vấn đề là.

Cả hội trường cười ồ lên sau ý kiến phát biểu của tôi, lão Hát ngượng né tránh sự công kích của tôi, lão Thao mặt xạm lại vì biết tôi chơi sỏ BCH đại đội giữa cuộc họp, cay mà chẳng làm gì được tức cũng đành nghiến răng tới đứt lưỡi mà chịu với nhau.

Lúc đó chúng tôi phải làm công tác bảo vệ đường sắt quay đi quay lại là lại đến lượt B1 chúng tôi phải đi, B nào đi thì qua quản lý anh nuôi nhận lương thực gạo nước rồi tự động tổ chức cơm nước với nhau khi đi làm nhiệm vụ, cũng chẳng có gì ghê ghớm lắm hàng ngày tuần tra đoạn đường sắt rồi cơm nước mắc võng ngủ chia nhau canh gác vậy thôi, xen kẽ răng lược dân và địch chẳng biết đường nào mà lần nhưng ở hướng gần đơn vị chúng tôi đóng quân thì không có địch song công tác tuần tra cảnh giác vẫn là điều nên làm, tối đến dừng lại trên đoạn đường tuần tra cơm nước xong là chúng tôi phải bí mật chuyển vị trí khác mà nằm ngủ, ngày đi dọc đường tàu nếu thấy có hiện tượng khả nghi gì thì lập tức dừng đoàn tầu đi ngang lại không cho đi qua, xong việc thì chui tạm vào dâu đó có bóng mát nằm ngủ với nhau hay đánh bài tiến lên giải trí, chuyện đánh bài vô thưởng vô phạt ấy vậy mà cũng cãi nhau khiếp lắm, hơn thua nhau 1 lá bài thôi mà cũng cãi vã chửi bậy văng tục tùm lum với nhau cả, nhưng cũng chỉ là vui chứ chẳng ai làm gì quá đáng.

Hôm đó chúng tôi phát hiện ra một bí mật của chuyến công tác bảo vệ đường sắt, ngày hôm trước đi qua đâu có thấy gì mới lạ nhưng chiều hôm sau đi tới thì thấy có sự khác lạ trên đường sắt, đống đá giải đường sắt cũ bẩn đen với những cây cỏ mọc xen nay thấy có vết mới đảo lộn đá giải đường sắt lên, nghi ngờ có chôn mìn hay chất nổ trên đường vì vậy chúng tôi phải chia người chặn 2 đầu đường sắt một khúc thật xa rồi dùng vải đỏ làm hiệu dừng tàu lại nếu nó đi qua, rồi cho người chạy về báo công binh E đồng thời tự tìm cách dò tìm giải quyết, ngày đó tàu chạy trên đường sắt cũng bất tử lắm chẳng giờ giấc gì cả nên chẳng biết sắp tới tàu sẽ chạy suôi hay chạy ngược và lúc đó cũng làm gì có công nhân đường sắt để họ sửa chữa quan tâm đến chuyện đường tàu còn dân thường thì ai làm gì trên đường sắt đâu nên cứ thấy khác lạ thì lính nghi ngờ vậy thôi.

Hôm đó nhằm đúng chuyến tàu từ Bat Dambang xuôi về Phnom Penh thì chúng tôi chặn lại, dùng mẩu vải đỏ vẫy báo cho nhân viên đường sắt dừng tàu lại rồi thông báo cho họ biết đoạn đường phía trước không được an toàn chờ công binh xuống giải quyết, trên chuyến tàu đó chở gạo từ biên giới về với hơn chục lính bác Hênh đi bảo vệ nhưng dân thường đi buôn thì đông vô kể, thôi thì người ngồi trên nóc toa xe, những điểm tiếp nối giữa các toa họ đứng ngồi kín hết cả, ngay bên ngoài thành tàu cũng có người treo võng rồi nằm ngồi thu lu trong cái võng treo tòong teeng bên ngoài.

 Rồi hàng hóa từ Thái lan về họ chất kín những toa tàu trống không biết bao nhiêu mà kể, khi nghe có nghi ngờ trên đường sắt thì nhóm bác Hênh và dân đi buôn lúc đó có vẻ sợ, thế là họ mang thuốc lá ra cho lính chúng tôi, chắc đó là cái để biểu hiện tình cảm hay biết ơn của họ vậy, ngay lái tàu cũng mang thuốc lá ra cho, thuốc lá Samit thì chúng tôi hút nhiều rồi nhưng thuốc lá 555 bao dẹt màu vàng và điếu thuốc thì dài hơn bình thường thì lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy và được họ cho, 6 7 thằng chúng tôi mỗi thằng được cho cả cây thuốc lá chứ không ít, gì chứ ngày đó mà được như vậy là quý lắm mấy thằng chúng tôi sướng rơn, lần đầu được uống bia lon của Thái với cái vỏ lon bằng nhôm mỏng dính đẹp kinh khủng, tôi cứ thắc mắc mãi chuyện có nửa lít bia mà sao họ làm cái vỏ đẹp thế không biết, phải nói rằng lính ta ngày đó "quê" thật.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam