339 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Thằng Bình chờ tôi bên ngoài F bộ gần ngày trời nó sốt ruột quá khoác súng một mình vòng lại đón tôi trên đỉnh con dốc cách F bộ F339 khoảng 4 5km, khoác hộ tôi cái ba lô nó dìu tôi về đến con suối ngay bên đường nơi mà hơn 1 tháng trước khi đi vào đây chúng tôi đã nghỉ lại một đêm. Cơm gạo dính trắng phau thằng Bình rán lên như miếng cháy cơm nó để phần tôi một miếng, ăn xong ngồi uống nước một lúc thấy tỉnh lại dần, lúc này tôi lại không muốn được chết như tử sỹ nữa, ham sống sợ chết vẫn là bản năng của con người.

Sáng hôm sau anh Thi tổ chức anh em C2 lên đồi trước mặt ghé thăm mộ thằng Diễm, anh em muốn chia tay nó trước lúc quay ra, anh Thi hôm đó phụ trách khiêng cáng nó cùng công binh hy sinh bên trong suối ra nên biết nghĩa trang của lính F339, thì ra quả đồi trước mặt chúng tôi với phần phát quang lên dần trên cao kia là nghĩa trang của lính F339, tôi đang ốm nên anh em khuyên không nên đi để người khác đi được rồi, tôi ân hận mãi chuyện này, giá như mình đừng nghe anh em cứ đi thăm nó một lúc cố gắng đi vẫn được, đành để lần sau vào F339 mới ghé thăm mộ nó cũng được.

 Anh em C2 đi khoảng 1h đồng hồ thì về, nghĩa trang F339 sau mùa mưa đất sạt lở xuống dưới còn trơ bọc nylon phần chân tử sỹ nổi lên khỏi mặt đất, lính làm công tác tử sỹ mùa này hàng ngày phải đắp lại mộ cho anh em, một quả đồi nhỏ phải phát dần cây đi để lấy chỗ làm nghĩa trang cho lính F339 và lần sau tôi vào thì quả đồi này đã trọc lốc chẳng còn tý cây cối nào nữa.

Lính F339 chịu đựng ác liệt hy sinh của những trận đánh hướng BG Thái lan và họ cũng chịu đựng bởi bệnh tật sốt rét rừng và ăn uống thiếu chất suốt một thời gian dài, nhiều người đã ngã gục bởi sốt rét ở chốn thâm sơn cùng cốc này.

Lính F339 chịu đựng gian khổ ác liệt hơn mức mà chúng tôi từng biết, họ là những người Hùng của cánh rừng Pousat F339.

D7 chúng tôi được nghỉ lại F339 thêm 1 ngày nữa cho đến sáng hôm sau có xe vào đón đưa ra tuyến ngoài, không gặp không thấy lính D8 và D9 chắc họ ở ngoài gần F bộ nên khi xong việc trước rút ra sớm hơn D7 nên cũng được chuyển ra tuyến ngoài sớm hơn.

Sáng hôm đó tôi theo thằng Lộc đi vào F bộ F339, chúng nó rủ vào con suối bên trong tắm rửa nghe nói suối đó sạch lắm nước trong veo còn ngoài này suối đã cạn phải đào sâu xuống thành giếng như ở trong Amleeng mới có nước bẩn toàn lá cây mục, tôi chẳng muốn đi nhưng thằng Lộc cứ lôi đi, nó muốn tôi đi lại cho khỏe người chứ nằm mãi người nó bết ra sốt càng cao càng lâu khỏi, kinh nghiệm tự chữa sốt rét cho mình là không được nằm một chỗ mà phải hoạt động, khi ngây ngấy sốt càng phải ngồi dậy đi lại loanh quanh cho đến khi không còn chịu nổi nữa thì mới phải nằm, khi dứt cơn rồi là phải ngồi dậy tiếp tục đi lại và lúc đó thì ăn khỏe như voi 3 4 bát cơm cũng ăn hết bay, cố mà ăn cho có chất bù lại số hồng cầu trong máu mới bị ký sinh trùng sốt rét phá hủy, hoạt động để tăng sức đề kháng của cơ thể cho cơ bắp không bị teo tóp sau cơn sốt cho máu lưu thông và cho tư tưởng đừng chán nản.

Nhóm chúng tôi 5 6 thằng đi ngược vào suối trong F bộ F339, lúc đi ngang cái sân bay trực thăng thì thấy một lính phi công người Liên xô to con lực lưỡng dầu mỡ đầu tay với cái tuốc lê vít cắm ở túi quần sau đang lúi húi chọc chọc ngoáy ngoáy gì đó, gần đó có mấy cái nhà lá và lính QTN VN mình ở đó khá đông.

Chúng tôi nhìn nhau.

- Ơ! Có cả lính Liên xô ở đây chúng mày ơi.

Tất cả quay ra nhìn tôi chắc chúng nó nghĩ tôi biết tiếng Nga, chúng nó có biết đâu tôi thì lại chúa ghét cái môn ngoại ngữ từ ngày còn đi học phổ thông, cứ giờ ngoại ngữ là trốn hay ngủ gật, học được chữ nào thì học không học được bí quá về nhà hỏi bố, bố tôi tiếng Nga không giỏi lắm nhưng chắc khá hơn cả thày dạy tiếng Nga cho tôi lúc đó, bởi vậy sinh lười ỷ lại không chịu học hơn nữa ngoại ngữ học rồi để đấy thì coi như bằng không quên hết ngay, nhưng tôi cũng kịp nhớ ra vài từ chào hỏi anh lính Liên xô kia, thằng Lộc thấy tôi nói tiếng Nga dở quá nên nói chen vào:

- Úi giời ơi! Tưởng mày biết tiếng Nga thế nào? Nói sai bét cả để tao nói cho.

Thế rồi nó xì xà xì xồ nói chuyện với anh lính phi công Liên xô kia (chẳng biết có phải phi công lái máy bay không nữa chỉ thấy anh ấy đang sửa cái gì đó còn chưa thấy anh ấy lái máy bay), thằng Lộc có vẻ có năng khiếu ngoại ngữ nó nói tiếng Nga khá lưu loát mặc dù chẳng qua trường lớp gì ghê ghớm chỉ là học được từ thời còn đi học phổ thông mà tiếp thu được như vậy là khá lắm rồi, anh lính Liên xô kia có vẻ vui bởi có nhóm lính QTN VN biết tiếng của dân tộc anh ấy, có người nói chuyện bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của anh ấy cũng làm anh ấy thấy bớt đi nỗi nhớ nhà nhớ quê hương. Lúc đó chúng tôi mới được biết trên trận tuyến này không chỉ có QTN VN chúng ta mà có cả những người lính QTN Xô Viết cũng cùng kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta trong thời điểm khó khăn ác liệt đó.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam