362 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Tối ngày hôm sau xe của E F lại tới đón chúng tôi đi vào lúc khoảng 23h đêm, kế hoạch của cuộc diễn tập là càn quét diệt địch trong thành phố Phnom Penh, luôn ở tư thế sẵn sàng chiến đấu vũ khí đạn dược đầy đủ chỉ có điều không phải gánh theo nồi xoong và gạo trên lưng, xe đưa chúng tôi về ngang khu Hoàng cung chỗ sát với bờ sông rồi xuống xe đội hình hành tiến, cũng chia các B đi dọc 2 bên đường.

 Thành phố về đêm yên lặng như tờ đèn điện thắp sáng một vài khu nhà với những vườn cây rộng, vế dưới sông lúc đó có con tàu thủy to thắp đèn sáng trưng đậu bên mép nước sông, nghe nói đây là con tàu đã hỏng từ thời Xihanuc còn là Quốc trưởng cho kéo vào đó rồi sửa sang lại thành nơi tiếp khách ngoại giao của chính phủ ông ta, chẳng biết đúng sai nghe vậy biết vậy lính chúng tôi đi ngoài đường nhìn vào thấy mũi con tàu khá to lù lù trước mặt, rồi cầu sập với 2 nhịp cầu cong cong nối ngang qua sông và ở giữa cụt mất một khúc, cũng nghe nói thời nội chiến của K chính lính Pôn Pốt cho phá hỏng cầu và từ đó tới nay chưa có điều kiện sửa lại.

Lính chúng tôi càn khơi khơi trong thành phố Phnom Penh như vậy đến khoảng 3h sáng thì lên xe về lại chỗ cũ, đường phố thì vắng tanh không một bóng người, ngày đó chính quyền K ban bố lệnh giới nghiêm người dân không được phép ra đường sau 10h đêm nên ngoài đường chỉ có lính QTN VN đi lại tuần tra canh gác, ngay cả lính bác Hênh cũng không gặp suốt thời gian chúng tôi tập tành trong thành phố.

 Ngày chúng tôi được nghỉ và tối muộn đến là bắt đầu lên xe vào sâu trong thành phố dàn đội hình rồi đi khơi khơi như vậy, hết ngõ này ngách kia đến phố nọ đường kia trong đêm tối song đi thì cứ đi vậy thôi chứ chẳng mấy ai nhớ được đường xá lúc đó, đi qua hôm nay mai chưa chắc đã quay trở lại mà đường phố thủ đô Phnom Penh vuông như ô bàn cờ rất dễ nhầm lẫn thế là cãi vã tranh luận với nhau chỗ này hôm qua đi rồi chỗ kia chưa từng đi, tao từng thấy cái này và chưa thấy cái kia rồi ngày hôm sau túm 5 tụm 3 lại với nhau bàn bạc suy luận:

- Tập tành cái gì? Đi khơi khơi trong thành phố mấy đêm nay rồi có cái gì để học để tập đâu? Chắc lại để thị uy nhóm tàn quân của Pốt đang lén lút sống trong thành phố này chứ gì.

Lính chúng tôi lúc đó chỉ hiểu vấn đề đơn giản như vậy chứ thực ra tình hình chính trị của K lúc đó rất phức tạp, những đảng phái chính trị đang hình thành với những yêu sách bất lợi cho chính phủ K thân VN cũng như QTN VN lúc đó.

Một nhóm Sĩ quan và vài đơn vị lính bác Hênh có tham gia trong lực lượng này và đang manh nha tổ chức một cuộc đảo chính, chúng ta đã nắm bắt được ý đồ của nhóm phản loạn người K nên đã điều động nhiều đơn vị của QTN VN về nằm sẵn quanh thủ đô và kịp thời ban bố lệnh cắm trại đối với lính bác Hênh ngăn chặn bạo loạn.

Hàng ngày chúng tôi từ bên ngoài vào phum chỗ anh nuôi lấy cơm ăn rồi tìm chỗ nằm ngủ, chiều muộn thì vào những nhà gần đội hình tắm giặt ở những cái giếng liền nhà dân, giếng nước ở đây không được ngọt hơi nhưng những vị mặn, điều đó chúng tôi biết từ ngày mới GP vào ở đây, khu vực này trồng nhiều dừa và dân cho nhiều muối xuống đất vì dừa rất ưa vị mặn của muối, chất mặn thấm vào đất rồi thấm vào mạch nước giếng ăn, trước đây chúng tôi mỗi lần pha trà uống phải đi chỗ khác xách nước về chứ nước ở đây pha trà uống như đấm vào cổ họng.

Những ngày ở đây tôi hay xuống B ở cùng thằng Bình gần như chẳng mấy khi tôi có mặt trên C bộ, lúc này C bộ C2 bắt đầu nhiều chuyện rồi anh Phượng thì không nói làm gì mỗi lúc đi tập tác chiến trong thành phố thì tôi về bám theo anh như nhiệm vụ được phân công, còn lại thời gian khác là tôi biến xuống B lý do trên này chật chội không có chỗ móc võng ngủ, điều quan trọng nhất là tôi không muốn sống gần mấy cán bộ C còn lại trong C2.

 Mấy lão này mở mồm nói câu nào là tôi thấy dở hơi câu ấy, tính cách thì nhỏ nhen ít hiểu biết tham lam vơ vét từ những thứ nhỏ nhất tranh giành quyền lợi với lính mà chẳng thấy xấu hổ tôi đọc tảy từng cán bộ C phó của C2 lúc đó và điều quan trọng nhất mà tôi thấy ở họ là họ chẳng phải những người lính máu lửa gì trong chiến đấu, họ lên C phó hay CTV phó C2 bằng một con đường nào đó chứ không phải bằng máu hay tài năng của mình, không cứ mình tôi nhận ra điều đó mà lính cả C2 chúng tôi không thấy đáng phục ở tài năng của họ, họ thua xa những người cán bộ B khác mà chúng tôi từng biết nhưng con đường quan lộ của họ lại rộng mở hơn. Chịu, chỉ có Trời biết tại sao?

Lính chúng tôi thì có một chân lý: Chỉ nể chỉ phục ai đó khi họ chứng minh được khả năng của họ trước hòn tên mũi đạn giữa cái sống và cái chết.

Mấy cán bộ C phó biết tôi có những phản ứng nhưng không làm gì được, thứ nhất họ biết rằng tôi biết rất rõ bản chất cũng như trích ngang lý lịch của họ, tôi chẳng làm gì nhưng nếu giây dưa vào với tôi dễ rách việc lợi thì ít mà hại thì nhiều,thứ hai trong C tôi có anh Phượng trên D tôi có bố Xuyến bố Minh nếu động chạm tới tôi một cách vô lối chắc chắn sẽ gặp phải sự phản ứng của những người này nên nhóm cán bộ cấp phó của C2 mặc dù tức tôi nhiều chuyện nhưng cũng tạm chấp nhận ôm nỗi bực trong lòng mà chẳng làm gì nổi, vì vậy họ chọn giải pháp để tôi đi đâu đó cho khuất mắt họ lúc nào hay lúc đó, tôi cũng chỉ mong có vậy.

Hôm đó thằng Bình ghé tai tôi nói nhỏ:

- Này! Ngoài cái gò cao cao hơn mặt ruộng kia là khu vực dân họ trồng cây thuốc lá đấy. Có muốn không? Tối ra hái một ít về thái phơi khô mà hút.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam