377 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Một hôm nó vỗ vai tôi rồi mời tôi ra một góc ruộng trước B1 ngồi nói chuyện, thẳng thắn không úp mở nó đi thẳng vào đề:
- Tao có việc này muốn nói muốn thực hiện ở B1 của mình, tao tuy là thiếu úy B trưởng nhưng lại là người về đơn vị sau mày dù gì đi chăng nữa anh em nể mày hơn nên tao cần sự ủng hộ của mày.
- Có chuyện gì mày cứ nói, nếu là chuyện đúng thì tao luôn ủng hộ mày.
- Chẳng có gì quan trọng cả, tao muốn anh em mình bỏ thêm công sức ngoài giờ hay ngày nghỉ sửa sang lại cái nhà B1, dột nát quá rồi sửa sang lại giá ba lô giá súng hay vách tường cần làm lại cùng nhiều thứ khác nữa, nếu mày không muốn làm hay đi xin tranh thốt nốt của dân thì thôi cứ ở nhà công việc có chúng tao lo nhưng mày ủng hộ tao là được.
- Ủng hộ quá đi chứ, mày làm tốt thì tao ủng hộ chứ sao nữa.
Thế là ngay tối hôm đó chúng tôi họp B1 trên tinh thần cùng nhau sửa sang lại doanh trại nơi ăn chốn ở của B1, anh em ai cũng nhất trí cùng nhau chung tay cùng làm, thời gian được chọn vào những giờ nghỉ hoặc ngày nghỉ cùng làm, mỗi lúc một tý từ chẻ cái lạt buộc đến đi xin tàu tranh thốt nốt, đóng lại cái giá súng, buộc lại cái dây phơi rồi làm thêm cái bàn lấy chỗ ngồi ăn cơm không phải ngồi chồm hổm chậu cơm dưới đất nữa, mỗi lúc làm một tý làm mãi cũng thấy hòm hòm tươm tất hơn, thằng Bình đi xin được mấy cây mướp con về trồng rồi đi lấy những ngọn tre hay chặt tre gai về làm giàn mướp chẳng mấy chốc chúng tôi có 5 6 giàn mướp mỗi giàn cả 100m2.
Mướp bò trên vách lên mái nhà làm cho nhà chúng tôi càng thêm mát, rồi quây thêm cái chái bếp để tiện đun nấu khi mùa mưa đến đi ra đi vào đỡ ướt đến san lại cái sân trước cửa nhà B1 cho phẳng phiu đi lại đỡ lầy lội, chiều chiều sau giờ nghỉ chúng tôi lau súng rồi gánh nước tưới mướp tắm giặt rất là vui, ai đó thích bóng đá bóng chuyền thì lên sân đại đội, những ngày nghỉ rủ nhau ra dân mua bán đổi chác lấy đồ cải thiện hoặc bắn chim có cả bắn gà bắn chó của dân nữa, mùa đó không có ếch thì kéo nhau lên mấy con suối cạn cách đơn vị 5 7km mà tát cá mang về cải thiện rồi rượu thốt nốt tu vào say xỉn đàn ca sáo nhị đập phản đập chiếu với nhau cả đêm.
Anh em các B khác thấy chúng tôi sống vui quá nên muốn xin sang B1 sống cho vui, lão Đông Ske quân số của "Liên Hợp quốc". Lão chẳng thuộc quân số B nào cả mò về B1 đầu tiên, khỏi cần xin xỏ cứ lừ lừ xách ba lô về B1 ở chúng với chúng tôi, rồi anh em khác cũng muốn về B1 nên một thời B1 chúng tôi không phải là dễ nếu muốn xin về đấy mặc dù các B khác anh em cũng bắt chước làm vậy nhưng họ vẫn không thích bằng về B1. Sau vụ thu hoặc mấy tạ mướp phải chuyển lên D bộ chia cho các C khác cùng ăn chứ C2 ăn không hết thì tiếng vang B1 C2 đã khắp E209, nhiều đoàn cán bộ trong E về kiểm tra học tập B1 lúc đó và sau này ngay cả đại tá tham mưu trưởng QĐ4 cũng xuống kiểm tra khen ngợi anh em.
Thằng Bình khéo tay tháo tấm tôn dựng vách tường ra đập cho phẳng và chỉ với cái rìu cùn rỉ toét với cái lưỡi lê vừa là dao găm chuôi bằng nhựa đen của súng M16 mà nó chặt tôn gò được cặp thùng gánh nước với cái chậu giặt quần áo khá to, trên C bộ thấy nó gò thùng hay quá nên điều động nó chuyên trách chuyện gò thùng cho đơn vị, thằng này ở nhà gia đình nó có nghề gò nên làm rất chuẩn và nhanh, lúc đó nó lý do phải có thêm người phụ cho nó mới làm được nên nó chọn tôi làm phụ cùng với nó, đơn vị thì đồng ý ngay nên tôi cũng chuyển qua gò thùng gò chậu cùng với thằng Bình, tiếng là vậy chứ nó đâu có cần tôi làm, nó lý do vậy để tôi trốn công tác của đơn vị mà ăn rồi nằm ngủ hoặc vác súng đi chơi chứ gò ghiếc gì tôi thì biết gì chuyện gò thùng với chậu nếu có muốn làm thì cũng làm gì có dụng cụ mà làm, thế rồi trên D và C khác cũng kéo tôn xuống C2 nhờ gò thùng chậu thế là thằng Bình thì gò còn tôi thì đi chơi cả tháng liền chẳng làm gì hết.
Thế rồi phong trào tập võ thể dục buổi chiều do thằng Hiển phụ trách, nó học SQLQ2 rất bài bản nên môn này nó thuộc làu như cháo chảy, rồi buổi sáng cũng tập thể dục, rèn luyện vận động chạy trong tư thế chiến đấu khiến cho trên E phải cử cán bộ các C khác phải về nằm tại C2 mà học tập. Đó là thời gian chúng tôi sống vui nhất của cuộc sống lính, hồn nhiên vô tư chan hòa tình cảm ngay trên chiến trường.
Do chúng tôi sống với nhau vui quá nên anh em khác kéo về sống chung, người thì được bố trí về theo đội hình B1 người không được về thì cùn lên cứ vác ba lô sang cùng sống với anh em, tối đến cái sạp tre chạy dọc nhà dài 9m kín người nằm thêm số anh em móc võng nằm ngang dọc nhà nữa, tôi thì khoái nằm võng hơn nhưng cũng bực mình vì anh em đi lại lúc thay gác cứ động vào dây võng làm mình giật mình mất ngủ nên đành phải nằm giường sạp, đến bữa cơm thì buồn cười nữa nhìn chậu cơm chia trên anh nuôi thì B1 đầy ắp còn các B khác chỉ toen hoẻn đáy chậu, anh em tự tiện cắt cơm về B1 nên chẳng còn mấy người ăn cơm bên các B.
Lúc đó A hỏa lực gần như giải tán cối 60 và đại liên cũng xếp một xó nên quân quyền chạy tứ táng cả, ông Phúc Lỳ A trưởng hỏa lực cũng mới đi đá bóng trên F về xin xuống làm chiến sỹ rồi chạy về B1 ở cùng chúng tôi, lão Vượng kều hết đi viện lại về B1 nằm thở suốt ngày rên rỉ bài ca ốm đau bệnh tật, sau này tôi mới biết hội lính già này lắm mưu mẹo lắm và thông tin cũng nhanh chưa từng thấy, cán bộ C D chưa biết thì mấy lão này đã nhỏ to rỉ tai nhau những chuyện chỉ có trời mới biết, mấy lão có anh em chiến hữu trên E F chỉ cần có thông tin gì liên quan là không quá 48h các lão này đã nắm chắc như đinh đóng cột rồi, không dễ để mấy lão này phun ra cho mình biết nhưng nếu là anh em thì cũng chỉ nói ý để hiểu thôi, có lần lão Phúc Lỳ ghé tai tôi nói nhỏ:
- Cùng đoàn HN với mày có thằng Sinh nghe nói anh của nó là bạn của F trưởng hiện nay nó làm bảo mật của F, hôm mới đây tao ngồi nói chuyện với nó thì nó bảo nó biết mày, nếu mày cần gì lên F gặp nó nhờ nó giúp đỡ.
Lão Vượng kều thì bỗ bã hơn:
- Mày ngu bỏ mẹ ra ấy, ông Minh bọ đã nói thế rồi thì cứ lên phẫu E mà nằm, trên đó có thằng Bình đoàn của tao là Y sỹ trên phẫu có gì bảo tao ghi cho cái thư là xong, nằm chán trên đó thì về C hay lên viện F, ở đây làm quái gì. Lính đoàn mày nhiều thằng bây giờ loong toong ở trên ban E nhiều rồi lên đó mà nhờ chúng nó, sống phải có anh em chứ.
Nhận xét
Đăng nhận xét