381 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Trời ơi! Súng của anh ấy cũng vàng như con tôm luộc chẳng sạch sẽ hơn gì súng của chúng tôi, lúc nói vì mải móc súng ra khỏi bao không để ý khi giơ khẩu súng lên cho lính xem thì nhỡ mất rồi, anh ấy cũng lười lau súng như lính chúng tôi chỉ toàn nói phét, chắc anh ấy tưởng thằng liên lạc hay loong toong gì đó trên E hàng ngày đã lau súng cho mình rồi nên thả sức ba hoa đến khi lính chúng tôi cười thì chữa ngượng bằng cách giải thích là đeo nhầm súng của ông cán bộ khác.
Nhầm là nhầm thế quái nào được, anh nói phét không gặp thời thì nhận đời nó đi cho xong lại còn giải thích kiểu đó ai mà nghe cho được, chúng tôi có phải loại không biết súng là gì đâu mà giải thích kiểu như vậy, súng có bao da có dây lưng đeo súng, nó có kích cỡ của nó theo từng người có vòng bụng to nhỏ khác nhau, đồ lạ của người khác sờ vào là biết ngay nhầm là nhầm thế nào? Anh mà nhầm súng K54 thì súng của chúng tôi cũng có mà nhầm của nhau suốt.
Chắc cũng do ngượng chuyện đó nên anh ấy cho giải tán sớm chứ nếu còn nói chuyện này nữa thì có mà làm trò cười cho lính chúng tôi, chiều nay về E bộ thằng liên lạc hay loong toong trên ban chắc phải nghe chửi thủng từ tai này sang tai kia về chuyện này. Đám cán bộ lặng lẽ rút khỏi C2 nhìn như Tây thất trận còn lính C2 có thêm một câu chuyện tiếu lâm thời đại để thỉnh thoảng ôn lại cười ngặt nghẽo với nhau.
Một hôm sáng ra C2 phải tập trung người qua C3 làm giúp gì đó cho anh em bên đó cả C2 đi vắng cả, mỗi B phân công 1 2 người ở nhà trông cứ và làm mấy việc lặt vặt trong B, tôi mệt nên ở lại B1 không đi, mấy việc vệ sinh quét dọn nhà cửa, đun nước uống cho anh em có nước sôi uống, chăm mấy dàn mướp chỉ một lúc là xong nên đang nằm khểnh gác chân chữ ngũ trên sàn tre thì nghe lạo xạo tiếng dép cao su đi trên cát mỗi bước lại một gần về B1, tôi chẳng buồn để ý chắc lại mấy thằng ở nhà buồn mò sang đây chơi hoặc cán bộ C xuống kiểm tra xem tôi ở nhà làm gì đây, thế rồi tiếng anh Hồng nói oang oang:
- Sao giờ này còn nằm đây.
Tôi chồm dậy ơ anh Hồng, anh đi đâu mà chỉ có một mình thế này? Chiếc mũ cối TQ bạc màu túi mìn Claymo đeo chéo qua vai với khẩu súng ngắn bên sườn, thấy tôi nằm dưới B1 anh ấy cũng ngạc nhiên hỏi:
- Ơ! Sao mày vẫn còn ở C2? Tao tưởng mày đi rồi cơ mà?
- Em không ở C2 thì đi đâu bây giờ? Anh về C2 một mình à? Anh ngồi đi để em lấy nước uống.
- Đơn vị đi đâu hết rồi? Mày xuống B rồi à?
- Anh em qua C3 làm gì đó em không biết, em ở nhà trông nhà, em mới xuống B1 khoảng gần tháng nay.
- Lần trước có đợt đi học cơ yếu thấy danh sách đưa lên có tên mày tao tưởng mày đã đi học rồi. Thế ra chúng nó không cho mày đi à?
- À! Đi học cơ yếu là thằng H.. bên đại liên lính Vĩnh phú, thằng đó trùng tên với em anh không nhớ à? Nó đi hơn tháng nay rồi đâu phải là em, em thì cho về D32 tại Lai Khê nhưng bố Minh bọ giữ lại không cho về F.
Anh Hồng làu bàu trong miệng nghe trừng cáu lắm rồi nói:
- Trước khi tao lên E đã dặn lại chúng nó hết cả rồi, khi nào có lớp đi học gì đó thì phải ưu tiên mày trước tiên, tao không muốn khi tao ở đơn vị mà cử mày đi vì tao muốn mày phải đi lên bằng khả năng của mình chứ không người khác sẽ nói là tao thiên vị mày. Thôi được để tao về E xem có đợt nào sẽ lấy đích danh tên mày. Tao không ngờ chúng nó âm mưu đẩy mày xuống B như thế này, thôi được rồi để tao hỏi lại cái đã.
- Không ai đẩy em xuống B đâu mà là do em xin xuống B đấy anh ạ, gần đây C2 khác xưa nhiều rồi không còn như thời anh còn ở D đâu, khi anh còn ở đơn vị anh mà không nhớ đến em thì chẳng thằng nào nó quan tâm đến em đâu, nhưng thôi chẳng sao đâu anh ạ, em ở dưới B cũng được rồi nay mai khi nào có thể ra quân được là em về chứ em không muốn ở lại QD lâu dài.
Thật lâu rồi anh em tôi mới có điều kiện ngồi với nhau nói chuyện riêng tư lâu đến như vậy, tôi không ngần ngại nói ra hết những suy nghĩ của mình về cá nhân về đơn vị hiện nay cùng những nhận định đánh giá về tương lai sắp tới, anh Hồng dù không còn ở cương vị D trưởng chỉ huy D7 nhưng ít nhiều ở trên E cũng có ảnh hưởng đến tình hình nhiệm vụ của đơn vị sắp tới, nắm bắt được thực tế khả năng của cán bộ và tư tưởng của binh sỹ cấp dưới, trưa hôm đó anh ở lại ăn cơm dưới B với chúng tôi mặc dù 2 3 lần LL hay cán bộ C2 xuống mời lên C bộ ăn cơm rồi lăn ra ngủ một giấc chiều thì về D7, trước khi đi anh Hồng không ghé qua C bộ C2 mà ngủ trưa dậy rửa qua cái mặt là anh ấy đi thẳng luôn.
Nhóm cán bộ của C2 biết có sự phản ứng của anh Hồng ở chuyện gì đây và biết chắc rằng do tôi nói ra còn cụ thể là nói cái gì thì họ không rõ, tôi thì tình thực thế nào cứ thể nói không thêm và cũng chẳng bớt, tôi cũng chẳng sợ bất kể chuyện gì mà phải che giấu sự thật cho ai, mình cây ngay đâu sợ chết đứng, lên không thích xuống cũng chẳng cần cứ ngang ngang thế ai làm gì được nhau.
Nhận xét
Đăng nhận xét