327 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Đêm đó trời lạnh không gì tả hết, anh Tập móc cho tôi cái võng chỗ mấy dây leo bãi sỏi trắng bên kia suối, dây rừng lằng nhằng võng 2 anh em tôi nếu ai ngồi dậy người kia sẽ trùng xuống sát đất, càng đêm càng lạnh tôi mấy lần dậy mặc thêm quần áo, cả 2 bộ quân trang thêm cái áo trấn thủ quấn cái tấm dù hoa đắp thêm cái tăng lên võng mà nằm trong võng vẫn run cầm cập, muỗi to bằng đầu đũa đậu kín lưng võng hút máu lính, lại dậy dùng tấm nylon đi mưa xếp cho vào giữa 2 lần võng mà vẫn có cảm giác muỗi đốt từ dưới lên.
Nhiều người không ngủ nổi bởi lạnh cùng muỗi nên dã rủ nhau dậy tìm củi dưới lòng suối đốt lên sưởi ấm. Tôi vén màn vạch tăng nhìn ra chỗ thằng Diễm đang nằm kia, nó đêm qua nằm cạnh tôi bên bờ suối F339 giờ này vẫn luyên thuyên kể chuyện yêu đương cũng những dự định của tương lai, hôm nay nó nằm kia lạnh lẽo cô đơn và nhưng dự định bỏ lại phía sau dang dở. 24h đồng hồ trôi qua đủ để bỏ lại tất cả trên cõi đời này cho một cuộc đời thằng lính số phận hẩm hiu như nó.
Bỗng! Banh...Banh! khô khốc nhạt nhẽo chẳng nghe đề pa đầu nòng chỉ thấy tiếng nổ banh...banh cũng những ánh chớp lửa từ những tiếng nổ trên những tảng đá giữa lòng suối, chúng tôi không thể hiểu được nó là cái gì và ở đâu ra, những trò quái quỷ của chiến tranh không nơi nào giống nơi nào, kẻ địch không từ bất kể thủ đoạn nào để hạ gục đối thủ và bằng cách nào thì không ai có thể biết trước được, lính tráng nằm trên những tảng đá nhảy vội chui xuống những khe đá tránh đạn nổ, những đống lửa bị dập vội rồi những tràng đạn từ trên cao bắn xuống lòng suối cùng tiếng hò hét của lính Pốt uy hiếp tinh thần.
Hiểu rồi, lính chúng tôi đã hiểu, mấy cái trò mèo của mấy thằng lính Pốt anh em các đơn vị vác súng ra khua vu vơ một lúc thì chúng biến mất dạng luôn, chúng là nhóm lính Pốt nhỏ lẻ ở trên cao chúng ném đạn cối xuống lòng suối, không cần bắn chỉ tháo sắt bịt đầu quả đạn cho nhậy dễ nổ rồi đu ra cành cây nào đó đứng ném cho xa xuống lòng suối, sáng ra còn thấy cái đuôi quả đạn cối tép là biết cách đánh của chúng, đúng là bọn Pốt ở đây chơi văn bẩn thật nhưng không sao chúng cũng chẳng có nhiều đạn cối mà ném như vậy.
Sáng ra chúng tôi ăn vội bát cơm rồi cáng tử sỹ đi ngay, ba lô để lại lòng suối, đồ đạc anh em làm công tác tử sỹ về F thì chia ra cho người khác mang trước, tôi với thằng Việt mỗi đứa một đầu cáng chuyển thằng Diễm đi về tuyến sau khoảng 5km rồi quay lại.
Diễm ơi! Vĩnh biệt mày nhé, chúng tao luôn nhớ về mày.
Chia tay thằng Diễm cùng anh em vận chuyển khiêng cáng tử sỹ về tuyến sau 4 anh em chúng tôi quay trở lại suối nơi thằng Diễm hy sinh, dọc đường đi anh Tập buồn thiu không nói, từ chiếu hôm qua chỉ thấy anh ấy luôn thở dài, đêm qua nằm gần anh ấy tôi biết anh ấy đã thao thức không ngủ trwor mình liên tục trên võng, mỗi khi tôi trở dậy mặc thêm quần áo hay sửa lại cái võng là một lần lưng anh ấy trùng xuống chạm đất cũng chẳng thấy anh ấy nói năng gì. Tôi biết anh ấy mới mất đi một người đồng hương Hải hưng ở đơn vị và đồng hương mình hy sinh thì ai mà không buồn, thằng Diễm đang chờ kết nạp Đảng nó đã làm xong thủ tục kê khai trích ngang lý lịch và đang chờ xác minh, anh Tập là người giới thiệu nó vào Đảng nay bỗng chốc thằng Diễm hy sinh thì những chuyện kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chúng tôi về đến suối Diễm hy sinh thì đơn vị đã hành quân đi rồi, anh em chúng tôi khoác vội ba lô tiếp tục đuổi theo đội hình D7, đường rừng vắng vẻ 4 anh em hành quân gấp đuổi theo, từ lòng suối đi lên dốc đứng thẳng từng bước một mà leo, bám cành cây để vít mà đu người lên thấy thấm mệt ở đoạn đường đi kiểu này, lúc đầu mới vào hành quân đeo nặng thấy gian nan vậy thôi chứ sau này đi nhiều dốc cao khó đi hơn thấy nó cũng quen dần.
Chúng tôi mải miết đuổi theo đến tận trưa mới bắt kịp đơn vị, đoạn đường này sau đó là vị trí của D8 tải gạo vào tuyến trong cho D7, nó chỉ khó khăn khúc ban đầu ở suối Diễm hy sinh và qua đó khoảng 4 5km là khó đi còn về sau này thì đường tốt hơn ít phải trèo đèo lội suối, rừng già rậm rịt 2 bên đường những cây to cổ thụ với những rễ cây bò ngang mặt đường, từng khoảng đất lổn nhổn quanh rễ cây thấy đã ngại đặt chân vào, cứ chắc ăn tôi nhón chân lên rễ cây mà đi, ai mà biết trước được thằng Pốt nào nó gài ở dưới chỗ đất đó quả mìn và nó chỉ chờ mình đặt chân vào đấy là coi như xong.
Thật lòng để nói, trong chiến đấu tôi sợ nhất gặp mìn, tôi không sợ nằm dưới tọa độ pháo, chẳng sợ đạn địch bắn như mưa cũng chẳng sợ mấy thằng Pốt đêm gác mò vào chốt hay 1 B của địch ngoài chốt mồm hò hét chô chô huýt còi xung trận, vậy mà thấy sợ kẻ gieo rắc cái chết lạnh lùng này, nó luôn chờ đợi những xơ xểnh nhỏ nhất do chính mình gây ra và BÙM, mọi chuyện coi như kết thúc. Thật lạnh lùng và cũng vô cùng tàn nhẫn.
Có thể phát đạp mìn của thằng Thế ở trận 7.1.1978 diễn ra trước mắt tôi khi nó ngã xuống sau tiếng nổ của quả mìn hơi K58 giơ lên cái chân bay mất bàn chân và cái ống xương trắng hếu thịt tước như dóc mía lên tận đầu gối đã khiến tôi thấy run sợ, rồi hình ảnh thằng Vinh Tôm bạn tôi dính 2 quả mìn hơi K58 một lúc thân xác nó chẳng mấy vẹn toàn, trận Cửa mở lúc vượt qua quyết chiến điểm anh em C2 đạp mìn hất ngược trở lại xuống bờ tường ủi khi đó và hôm qua anh lính C20 với thằng Diễm là một minh chứng nữa khiến tôi thấy ghê sợ loại vũ khí này. Tôi tự nhắc nhở mình nên cận trọng trên từng bước chân đi.
Nhận xét
Đăng nhận xét