332 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Ngày thứ 2 giống như ngày hôm trước chúng tôi không gặp bất kể chuyện gì trên dọc đường đi vào và đi ra, cũng đã quen với chuyện giao nhận gạo nên cũng bớt nhiều thời gian ở đây, vào tới nơi việc ai người đó làm, làm bằng sự tự giác của mình rồi giúp nhau thu dọn đồ quay ra ngay, ai cũng nhìn thấy trách nhiệm của mình trước nhiệm vụ chung cái gì cố gắng làm được là dốc sức hết mình không cần ai phải nhắc nhở.
Trong ngày tải gạo thứ 2 đó người về sớm nhất tới suối Chết Trôi của D7 khoảng 3h chiều và người về sau cùng khoảng 5h, như vậy là chúng tôi đã rút ngắn được khoảng 2h đồng hồ trên cung đường tải gạo, 2h đồng hồ cho gần 200 con người đồng lòng tương trợ giúp đỡ nhau sẽ làm được khối việc có ích ở đây. Trong khi đó anh em D8 vẫn giữ nguyên tiến độ không có gì khả quan hơn, họ đã cố gắng hết mình song cũng chỉ dừng lại ở mức độ như hôm trước, 3 4h chiều họ mới bàn giao xong và trên đường quay ra từ suối Chết Trôi.
Ngay chiều tối hôm đó BCH D7 có cuộc họp với quyết tâm thúc nhanh tiến độ hơn nữa về thời gian tải gạo trên tuyến đường dành thời gian đó hỗ trợ đơn vị bạn cùng hoàn thành nhiệm vụ, quấy động phong trào các C đăng ký tham gia thi đua rút ngắn thời gian trên đường, các C nhận kế hoạch với quyết tâm thực hiện cho chiều ngày mai khi tải gạo về đến suối Chết Trôi sẽ quay lại phía sau khoảng 5km nữa nơi cái trảng rộng hơi nghiêng để nhận gạo của D8 tại vị trí đó.
5km đi về cả nhận gạo đóng gói sẽ mất khoảng trên 2h đồng hồ, D7 sẽ mất thêm 2h đồng hồ cùng 10km đi lại nhưng đỡ cho anh em D8 về muộn rồi lại nhận gạo của D9 chuẩn bị cho ngày mai khoảng 3h đồng hồ, anh em có thêm thời gian nghỉ ngơi có sức khỏe để tiếp tục công việc nhiều ngày tiếp theo. Lính D7 hưởng ứng sự phát động của phong trào này, vẫn biết nếu dùng mệnh lệnh chiến đấu để thực hiện thì cũng phải là như vậy nhưng nếu biết dùng công tác chính trị tư tưởng động viên binh sỹ trước nhiệm vụ bằng thúc đẩy tính tự giác cùng trách nhiệm của người lính thì hiệu quả công việc luôn cao hơn nhiều lần.
Thực tế đã như vậy, D7 chúng tôi cũng đã làm như vậy.
Sang ngày thứ 3 thì chúng tôi đã khá thông thạo và quen dần với chuyện tải gạo, thấy sự gian nan vất vả cũng đã quen theo và thấy cũng bình thường dần, dốc núi đầu suối Chết Trôi không còn là trở ngại lớn nữa, leo lên đến đỉnh cũng chỉ còn dừng lại nghỉ 1 lần giữa chừng và sau đó cũng không còn phải nghỉ lấy sức nữa mà leo một hơi lên đỉnh luôn rồi nghỉ một thể, những ngày cuối của chiến dịch tải gạo thì lính gần như không cần phải nghỉ mà lên vai đi một lèo tới E9 rồi quay ra luôn, cách leo núi vào sáng sớm cùng đeo nặng cũng là cách rèn luyện thể lực rất tốt, lính D7 ai cũng đùi to săn chắc bắp vế giò to gần bằng bắp đùi, cuồn cuộn cơ và theo tôi cũng chính bởi sự rèn luyện đó nó át hết bệnh tật của lính chúng tôi lúc đó, lúc nào cũng thấy cơ thể mình phải căng ra để chống đỡ với tất cả từ bên ngoài lẫn bên trong cơ thể người lính.
Khoảng trên 3h chiều của ngày thứ 3 thì chúng tôi về đến suối Chết Trôi, đoạn này an toàn hơn nên anh em bò bớt súng đạn ở nhà nên cũng đỡ nhiều, 2 3 người chung nhau 1 khẩu súng, từng đó đủ để bảo vệ nhau trên dọc đường đi, chúng tôi lộn lại cái trảng trên núi, nơi bàn giao gạo là cuối trảng đầu cánh rừng bên kia, lúc đầu anh em thiếu kinh nghiệm nên cứ trải tấm nylon to ra đổ gao vào, bên D7 lại mất công xúc lại vào ba lô đóng vào ruột tượng nên mất nhiều thời gian, sau này chúng tôi đổi ba lô và ruột tượng cho nhau đỡ mất công đổ ra đóng lại, xong việc quay về suối Chết Trôi cũng là lúc trời vừa tối, D7 vất vả hơn tý chút nhưng D8 đỡ hơn rất nhiều. Về độ dài của cung đường hay chướng ngại vật khó vượt qua hay thời gian đi lại đã được điều chỉnh hợp lý phù hợp với hoàn cảnh chung của E209 chúng tôi lúc đó.
Những ngày sau lính D7 có thêm sáng kiến để dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, phù hợp với thời tiết cùng sức khỏe của từng người mà vẫn bảo đảm theo kịp anh em khác khi tải gạo, sau khi nhận gạo của D8 về đến suối thì vác luôn lên đỉnh núi bên kia gửi chỗ công binh và trinh sát rồi lộn xuống tắm rửa nghỉ ngơi dưới suối, sáng mai dậy đi tay không lên núi rồi vác ba lô gạo đi, có người thì làm khác đi một chút cơm nước tối xong xuôi vác súng đạn cùng ba lô tượng gạo túc tắc leo núi, lên đến nơi móc võng ngủ cùng anh em mình chốt trên đó sáng mai đi sớm cùng nhóm đầu tiên, anh em C này C kia rủ nhau làm như vậy có những lúc hàng C lính ngủ lại trên đó, cán bộ các C hay D cũng biết nhưng kệ để họ tự sắp xếp sao cho hợp lý nhất, ở trên đó hàng C lính càng tốt càng yên tâm, túm tụm dưới suối làm gì cho khổ ra.
Nhận xét
Đăng nhận xét