324 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Chúng tôi nhanh chóng chuẩn bị cơm nước ăn uống xong còn phải đi tiếp, chẳng đường tiếp theo còn dài với nhiều gian nan, nắng trưa không quá gay gắt đổ xuống lòng con suối với những tảng đá to giữa dòng mạch nước trong veo len lỏi giữa những khe đá bắt nắng hất lên những tia sáng lung linh loa lóa, rừng xanh bạt ngàn với những đỉnh núi cao ở 2 đầu con suối mỏm này nối tiếp những mỏm khác mịt mù bất tận, vài tiếng choèn choẹt khoèn khoẹt của loài chim rừng nào đó vô duyên giữa đám lính đang chuẩn bị cơm nước dưới suối với những bếp lửa khói tỏa mờ mờ dâng dâng.
Rồi vế bên kia của con suối tít trên đỉnh cao phía trên đầu chúng tôi tiếng anh em lính QTN VN mình gọi nhau ý ới, đơn vị nào thế nhỉ? Chịu, mình là những người mới vào đây lần đầu biết ai vào với ai đâu mà hỏi, anh em còn ở tít trên cao kia nhìn thấy mặt họ đâu mà biết, lính mà quân ta với nhau là được rồi, ở đây ngoài quân ta và quân địch chẳng còn loại người nào khác để phân biệt đối xử, quân ta có nghĩa là đồng chí đồng đội bắt tay chào hỏi thậm trí hỏi thăm đồng hương đồng khói, quân địch hả? Tao sẵn sàng tiễn đưa mày sang thế giới bên kia không cần à ừ hay hừ hừ làm gì hết.
Đúng lúc đó chúng tôi dọn cơm ăn, chậu cơm đầy trắng ngần, chậu canh chua lá rừng với cái đĩa 4 ngăn vừa là nắp đậy chút cá khô rán kho mà chúng tôi từng ăn tới chai miệng, vài miếng thịt lợn mỡ kho cùng anh nuôi để dành cho đơn vị những lúc gian khổ nhất mới mang ra để anh em đưa đẩy miếng cơm trên đường hành quân, thêm chút muối vừng đen như nhọ nồi cùng lạc giã nhỏ đổ riêng một góc đĩa, lính D7 chúng tôi chưa từng đói ăn bao giờ, có thể chất lượng chưa tốt cho bữa ăn của lính nhưng không bao giờ thiếu, nếu có thiếu gạo hay thực phẩm cũng là do đường tiếp tế khó khăn chưa kịp thời chứ thiếu ăn tới mức lính phải chịu đói thì chưa từng, hơn nữa anh nuôi quản lý của chúng tôi là những người có trách nhiệm biết lo xa và chăm chỉ cải thiện bữa ăn của lính nên cuộc sống lính cũng đỡ đi rất nhiều.
Bữa ăn giã chiến trên đường hành quân người đứng người ngồi người xới cơm gắp thức ăn xong bước ra một chỗ mà ngồi ăn cho qua bữa, các B thì ngồi vắt vẻo nơi hòn đá giữa suối gọi nhau ăn cơm trưa để rồi còn tiếp tục hành quân, C bộ C2 ngồi ăn cơm trưa ngay chỗ cái cây được ngả xuống làm cầu qua suối, lúc đó đoàn anh em lính mình từ trên núi bên kia suối đã xuống đến bờ bên kia, họ đi một đoàn dài và đầu này ở dưới suối rồi mà phía trên cao kia vẫn nghe tiếng họ nói chuyện hay gọi nhau, nếu theo quân số của đơn vị chúng tôi lúc đó để ước đoán có lẽ số anh em này phải là hàng tiểu đoàn chứ không phải 1 2 đại đội.
Họ bắt đầu qua cầu trên cái thân cây ngả nằm ở lòng suối, trên vai họ ba lô súng đạn bao xe đạn đeo ngực và phần lớn họ sử dụng súng xung lực AK, hỏa lực mạnh như B41 B40 hay RPD rất hãn hữu thấy, có người vác trên vai khẩu RPK cổ lỗ và phần lớn súng ống của họ toàn đồ cũ với nước thép cùng báng gỗ bạc màu, không thấy có loại vũ khí hạng nặng cấp D như cối 82ly cối 60ly DKZ75ly DKZ82ly hay 12.8ly đại liên mà bộ binh chúng tôi thường có ở cấp C D, trên tay họ mỗi người đều có chiếc ba toong bằng cây song rừng với cái đầu uốn cong tay cầm làm gậy chống, họ bước đi chậm chạp qua cầu từng bước mệt mỏi của những người đang ốm bệnh, nước da ai xanh như tàu lá chuối non gày nhẳng giơ xương hốc hác tiều tụy.
Tất cả chúng tôi có mặt ở đó sững người nhìn họ thật sự là chúng tôi chưa chuẩn bị tâm lý chứng kiến cảnh này, bất chợt ai đó hỏi:
- Đơn vị nào đấy các đồng chí ơi.
- Trung đoàn 14 Công an vũ trang trực thuộc BQP các anh ạ.
Ra vậy họ là một đơn vị bộ đội biên phòng và đã từng có mặt ở đây từ những ngày đầu QTN VN đánh tới giáp vùng BG Thái lan, E14 CAVT đã kiên cường cùng F339 trụ vững tại đây ở thời điểm khó khăn nhất và hôm nay họ được lệnh rút ra sau nhiều ngày chiến đấu gian khổ ác liệt.
Khi đi ngang qua mâm cơm của C bộ C2 chúng tôi một người lính CAVT nói:
- Các bác ăn cỗ đấy à?
- Không, cơm bình thường đấy chứ.
- Các bác ăn uống sướng quá chẳng bù cho bọn em 6 tháng nay chỉ biết có cháo với muối, đường vận chuyển vào đây khó khăn quá.
- Vậy à? vậy thì ngồi xuống đây ăn luôn cùng chúng tôi.
Không khách khí, rất tự nhiên anh em hạ ba lô xuống rồi móc cái bát sắt cùng đôi đũa trong cóc ba lô ra rồi xới cơm cùng ngồi ăn chung với chúng tôi, anh em các C các B ngồi ăn quanh đó cũng mời số anh em CAVT đang đi ra cùng xuống lòng suối ngồi ăn chung thân tình như những anh em cùng đơn vị, tất cả chúng tôi không ai bảo ai lặng lẽ đứng dậy khỏi mâm cơm nhường cơm cho anh em CAVT ăn, họ chia nhau cơm vét chậu quèn quẹt gắp khúc cá kho ăn khen ngon khen lạ. Họ là những người lính từng chịu quá nhiều khổ cực mà mắt tôi từng thấy ở thời điểm đó.
Ăn xong họ ngồi nghỉ uống nước cùng chúng tôi lúc đó mới có thời gian hỏi thăm nhau thì anh em họ kể lại rằng:
- Cũng đâu khoảng tháng 3 4.1979 đơn vị CAVT E14 vào đây, đường xa quá đi ra là 3 ngày đường nên vận chuyển khó khăn, quân số chiến đấu luôn thiếu hụt bởi trên 50% phải trên đường đi nhận lương thực và đạn dược, nhu yếu phẩm gần như không có, lính E14 không mong gì hơn là có cơm ăn no và muối vậy mà không có đủ cả một thời gian dài chỉ ăn cháo với muối, anh em kiệt quệ về thể lực do bệnh sốt rét rừng cùng thiếu ăn thiếu chất dài ngày.
Nhận xét
Đăng nhận xét