342 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
C2 của chúng tôi lúc đó mất sức chiến đấu gần hết, cả C chỉ có vài người chưa bị bệnh sốt rét quật ngã số còn lại người bị nặng người bị nhẹ hơn, cũng may có người bị nhẹ nên còn có người chăm sóc lẫn nhau khi người này ốm người kia lo hoặc ngược lại còn anh em khác nặng quá thì chuyển lên viện E chữa trị. Sau này chúng tôi mới được biết không phải chỉ có lính D7 bị sốt rét nặng như vậy mà cả E209 của chúng tôi đều chung cảnh ngộ của bệnh sốt rét rừng từ rừng F339, viện E F đầy cứng lính sốt rét cho đến viện QD4 hỏi đâu cũng thấy lính E209.
Chúng tôi chuẩn bị đón Tết ta năm 1979 sang năm 1980, ngày Tết cổ truyền cấp trên cũng lo cho lính khá đầy đủ, cũng măng khô miến dong, cũng nem cũng thịt, rồi thuốc lá chè khô rượu vài chai cho lính có cái chúc tụng nhau, lính chẳng dám đòi hỏi có từng đó là thấy tốt lắm rồi, anh nuôi cũng chế biến món này món kia cho anh em có cái cải thiện vui ngày Tết nhưng phần lớn anh em ốm đau sốt rét nặng quá không ăn nổi, cái Tết ta thứ 2 chúng tôi ăn Tết trên chiến trường K và mỗi cái Tết là 1 năm qua đi, mỗi năm đơn vị chúng tôi lại mỗi khác.
Trên D đưa xuống Y tá cho C2 lo chuyện ốm đau của lính, ngoài mấy viên thuốc sốt rét với vài viên thuốc bổ B1 là chấm hết, cùng lắm thì tiêm Quinin cho những người sốt nặng quá và tiêm thì bắt buộc Y tá phải tự tay tiêm cho cho anh em song hình như thuốc Quinin tiêm không có nhiều cơ bản vẫn là thuốc viên dùng uống.
Đêm giao thừa năm đó đơn vị cũng tổ chức liên hoan cho anh em đón năm mới trên D bộ nhưng C2 ở xa và anh em ốm đau gần hết nên xin tự tổ chức tại hội trường C2, khoảng 7h tối chúng tôi tập trung về hội trường, anh em cố gắng động viên nhau lên chơi chung vui với nhau dù chỉ là ít phút rồi về nghỉ cũng được gọi là tý chút không khí ngày Tết, có người ốm quá chẳng muốn tham gia nhưng anh em khác thì muốn họ có mặt cho đỡ buồn nên đã mang theo cả võng móc lên giữa những dãy cột ở hội trường cho anh em ốm có chỗ nằm nghỉ mà vẫn tham gia sinh hoạt ngày Tết cùng anh em khác.
C2 của chúng tôi là đơn vị rất kém về tiết mục văn hóa văn nghệ, chuyện hát hò thì nói thật là không thể ngửi nổi, chẳng có lấy nổi một giọng ca xuất sắc cấp C, tay đàn lởm khởm nhất thế giới Ban B phó cũng đi vắng khỏi đơn vị và lúc này không ai còn hơi sức đâu mà hát nữa nên sau màn nghiêm nghỉ chào cờ là anh Thao CTV phó chuyển qua tình hình nhiệm vụ rồi chuyển sang thành buổi rút kinh nghiệm chiến dịch tải gạo cho F339 lúc nào không hay.
Lính tráng chúng tôi ngồi dưới nghe ngán ngẩm lắc đầu với nhau cả, những chuyện chiến đấu với nhiệm vụ chúng tôi nghe mãi rồi, chán lắm rồi giờ đây một chút thời gian sinh hoạt chuyện trò cho bớt chút nặng nề cuộc sống lính thì lại bị ông CTV phó chuyển thể sang hướng nhiệm vụ công tác và cứ cái đà này có lẽ những thằng lính như chúng tôi sẽ thành người máy chiến đấu mất, cũng may anh Tập CTV đại đội mặc dù đang ốm thấy được sự lạc đề trong sinh hoạt đơn vị buổi tất niên lên đã chen vào hướng buổi sinh hoạt đơn vị về đúng vị trí của nó.
Thôi thì không hát hò gì được thì kể chuyện vậy, anh Tập kể những câu chuyện vui trong đơn vị từ trước kia hay chuyện nhà chuyện gia đình, hướng buổi sinh hoạt như buổi anh em tâm sự chuyện riêng của mình và mọi người tham gia cùng kể chuyện, rồi bình luận nhận xét, có người mang chuyện tiếu lâm ra kể cho vui rồi cùng cười, chúng tôi đã tìm lại được nụ cười sau nhiều ngày vất vả gian khổ cùng ốm đau bệnh tật đó. Sau buổi sinh hoạt đại đội chúng tôi cũng tổ chức sang chúc Tết từng B, anh em chúc nhau những điều tốt đẹp nhất và câu cuối cùng của lời chúc đầu năm bao giờ cũng là: Chúc mày giữ được cái gáo mà trở về, có lẽ điều đó đối với chúng tôi khi đó quan trọng hơn cả.
Thời gian cứ thế qua đi chúng tôi lại trở về với cuộc sống lính, củng cố đơn vị học chính trị, sửa sang doanh trại đào thêm hầm hố chiến đấu, giao thông hào thông giữa các B, anh em ốm đau cũng khỏi dần và cùng tham gia công tác, chúng tôi có lệnh vừa củng cố đơn vị vừa huấn luyện đáp ứng tình hình nhiệm vụ mới vừa sẵn sàng chiến đấu.
Khoảng giữa tháng 3.1980 anh Phượng gọi tôi ra ngoài rồi không cần úp mở anh đi thẳng vào vấn đề cần nói:
- Đơn vị sắp nhận lệnh đi tác chiến, chỉ vài ngày nữa là có lệnh xuống thôi, ngay bây giờ có 2 xuất đi học băng bó cứu thương trên E em có muốn đi học không? Nếu em đi thì lần này anh đi tác chiến sẽ có nhiều khó khăn hơn nhưng anh muốn cho em lựa chọn.
Suy nghĩ giây lát tôi trả lời anh Phượng:
- Đi học gì với em cũng được nhưng em đi học mà anh đi tác chiến như vậy em cũng không yên tâm, thôi anh chọn người khác đi.
- Vậy thì trong C mình theo em thì nên chọn ai? Trên C bộ chọn thằng Việt rồi còn thằng nữa nên chọn thằng nào?
- Theo em nên chọn Vinh lùn anh ạ, nó vừa nhanh nhẹn vừa là thương binh chưa đủ loại để ra quân công việc băng bó cứu thương trong chiến đấu hợp với khả năng của nó.
Thật sự là tôi hơi thiên vị Vinh lùn hơn mọi người khác, điều tôi muốn lúc đó không hề xa xôi quá chỉ vì muốn Vinh lùn tránh được chiến dịch truy quét sắp tới, bởi tôi không muốn Vinh lùn phải gian khổ như chuyến tải gạo vừa rồi điều gì tôi giúp được Vinh lùn là tôi làm không cần ai biết kể cả Vinh lùn nếu tôi không nói ra, anh Phượng đã đồng ý với ý kiến của tôi chọn thằng Việt và Vinh lùn đi học cứu thương đợt đó.
Chính vì sự lựa chọn này mà tôi cũng không thể ngờ được rằng từ đây 2 chúng tôi không còn được ở gần nhau nữa, sau 3 tháng học cứu thương tại F bộ toàn bộ nhóm lính đi học đợt đó của E209 cùng một số cán bộ nòng cốt khác chuyển hết sang tiểu đoàn dân vận 429 chuyên lo chuyện đi phát gạo cho dân K, họ ăn cùng ở cùng dân K cho mãi đến năm 1982 chuyển về tỉnh đội tỉnh Bến tre QK9 rồi ra quân từ đó. Số anh em này làm công tác dân vận ở những huyện quanh thủ đô Phnom Penh có điều kiện tốt nên cuộc sống khá đầy đủ, Vinh lùn và thằng Việt sau này có vài lần về đơn vị cũ thăm lại chúng tôi.
Nhận xét
Đăng nhận xét