359 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Cứ như vậy từng bước vận động, quan sát thật kỹ rồi lại vận động trong tư thế sẵn sàng chiến đấu rồi lại quan sát tôi đi qua khỏi khu vực đó trong an toàn, giờ đây mỗi bước chân của tôi lại càng gần đơn vị hơn càng an toàn hơn tôi không hề thấy sợ địch trong những tình huống đó, dù chỉ có một mình một súng nhưng nếu biết cách chiến đấu, biết cách đi thì kẻ địch cũng không làm gì nổi mình và điều quan trọng nhất là hết sức bình tĩnh không được hoảng loạn luôn chuẩn bị trước cho mình những kế hoạch riêng nếu trên đường gặp địch.
Khoảng hơn 2h chiều tôi về đến D bộ D7, bố Xuyến và BCH D7 khá ngạc nhiên khi thấy tôi trở về sớm và hoàn thành nhiệm vụ vượt mức thời gian mà bố Xuyến cho đi 2 ngày, tôi có báo cáo lại chuyện đã gặp địch trên đường về đơn vị khi 3 thằng Pốt luồn vào khoảng giữa D và E mọi người có hỏi cách xử lý của tôi lúc đó ra sao? Tôi kể lại nguyên văn những gì đã diễn ra trong tình huống đó, ai cũng khen tôi xử chí nhanh và rất gặp may nếu đi nhanh một chút thôi thì 2 bên vô tình đối đầu nhau và lúc đó tôi là người có nhiều bất lợi nhất, tôi cũng nghĩ vậy may mắn cũng là yếu tố khá quan trọng đối với người lính trên chiến trường, nhanh quá cũng chưa chắc đã là thoát chết và chậm quá đôi khi cũng là sự chấm hết của một cuộc đời.
Về đến C2 bụng tôi đói cồn cào, nhao ngay xuống lán anh nuôi xem còn cái gì ăn được không, chẳng còn gì có thể ăn được thằng Lộc nấu vội cho tôi bát cơm nó cứ xít xoa về chuyện mấy ngày đường đi công tác của tôi ăn uống thất thường, anh Phượng nhìn tôi cười cười hỏi:
- Đi về rồi hả? Sao về sớm thế?
Tối hôm đó anh em chúng tôi quây quần bên ấm trà tào lao chi khươn cho đến muộn mới đi ngủ, nằm đây bên anh em đơn vị mình thấy yên tâm hơn như đang ở nhà mình vậy, cho dù là căn cứ ở núi Novea hay E bộ tôi cũng không thích bằng ở đây, quanh tôi lúc này là những đồng đội họ là một phần của tôi và tôi cũng là một phần của họ trong cái gia đình lớn C2 của chúng tôi.
3 ngày sau chúng tôi có lệnh đi càn quét hướng tây núi Kimry, một phần nhỏ vẫn ở lại trông nom cứ anh Phượng cắt cử tôi ở nhà nhưng đến giờ phút cuối thì thay đổi ý kiến vì không còn mấy người đi tác chiến nên lại yêu cầu tôi đi lần này, đội hình C2 đi càn quét độc lập, các C trong D7 mỗi C mỗi hướng thời gian đi ngắn ngày nên không mang vác theo nhiều gạo cùng đạn, 1 cơ số đạn và 5 ngày gạo ăn cùng tư trang cá nhân khá gọn nhẹ, nhiệm vụ của C2 từ hướng tây núi Kimry càn thốc lên hướng bắc rồi quay trở về và trong đợt truy quét ngắn ngày này tôi có 2 kỷ niệm đáng nhớ quanh ngọn núi Kimry.
Chúng tôi chuẩn bị rất nhanh rồi lên đường như kế hoạch đã nhận của D7, thằng Điều thông tin PRC25 cũng đã xuống đi phối thuộc cùng C2 và sáng hôm đó chúng tôi lên đường, theo con đường đi thẳng đến ngã 3 cây me ngọt từ đó chúng tôi đi về hướng tây khoảng 5km rồi cắt ngược lên hướng bắc theo sườn tây của núi Kimry.
Thời gian đó cũng đã vào mùa mưa rồi, rừng cây sau một mùa khô nắng hạn nay gặp mưa lộc lá cây lên xanh mơn mởn, những khóm trúc nhỏ vùng này cũng bắt đầu xanh tươi, từng bụi từng khóm mọc cao ngang bụng và trong đội hình càn quét của C2 luôn có những thằng lính khoác áo mưa trong đội hình, là mùa mưa thật nhưng không phải lúc nào cũng mưa, có lúc trời quang mây tạnh ánh nắng khá rực rỡ nhưng vẫn có thằng lính khoác áo mưa đi càn.
Nó không có ý định cởi áo mưa cả khi trời đang nắng bởi bất kể lúc nào cũng có thể trời đổ mưa và thằng nào cũng ướt như chuột từ cạp quần trở xuống, đêm qua sương hay nước mưa còn đọng trên thân lá trúc nhỏ và khi lính lội bộ vào đều ướt quần hết cả. Dép cao su là thứ tốt hơn cả cho đôi chân người lính nhiều thằng đã từng khốn khổ vì đi giầy, dép cao su giữ cho đôi chân luôn khô ráo, mưa xuống ướt hết chân nhưng chỉ sau cơn mưa là chân mình nó khô rồi, chúng tôi không cần giày ở cái xứ sở nắng nóng mưa nhiều này.
Đợt hành quân tác chiến mùa này cái chúng tôi cần nhất đó là tăng võng nylon đi mưa, cái tăng là thứ không thể thiếu nó sẽ giúp cho chúng tôi có giấc ngủ ngon sau một ngày càn quét mệt mỏi, chúng tôi cần sự khô ráo trong giấc ngủ và ai cũng ý thức được điều đó.
Khi đã có đầy đủ đồ quân dụng đó thì móc tăng võng cũng là cả môt nghệ thuật và điều quan trọng nhất là phải có thật nhiều dây dù, mùa này móc tăng võng lên không thể thiếu cọc phụ nếu lười biếng chặt cọc phụ thì sẽ là một đêm cực hình bởi nước mưa sẽ tong tóc chảy trên dây tăng rơi xuống võng, dưới lưng nước sẽ từ thân cây trôi theo dây võng rồi xuống lưng người nằm, chẳng ai muốn điều đó nên trước khi trời tối dừng lại ở bất kể đâu nghỉ lại qua đêm thì chuyện tìm chặt 2 cái cọc phụ là việc làm đầu tiên.
Chiều hôm đó khi hoàng hôn đã dần xuống lúc đó chúng tôi đã càn lên hướng bắc núi Kimry xa rồi và sau một ngày vất vả đường xa ai cũng đã bắt đầu nghĩ đến chuyện dừng chân nghỉ lại tìm một giấc ngủ qua đêm, trước mặt C2 lúc đó là một trảng rộng khá lớn với cây cối lấp xấp, 2 bên là những rừng gỗ dầu không to lắm, giữa trảng là những cây dại hoa cứt lợn rất nhiều, cây khá to mọc đổ tràn khắp mặt đất tất cả chúng tôi hy vọng vượt qua bên kia trảng sẽ được lệnh dừng lại chuẩn bị chỗ ngủ qua đêm.
Lúc đó đi càn khơi khơi vậy thôi chứ có gặp địch đâu, 2 ngày nay chưa hề gặp bất kể thằng lính Pốt nào và cũng chẳng tìm thấy cái gì nghi vấn, chỉ rừng, rừng và rừng, cây và cây không gì khác.
Nhận xét
Đăng nhận xét