340 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Trưa hôm đó về lại sốt xình xịch lại những cơn nóng lạnh đến tê người, lính C2 quá nửa lờ vờ như những người không hồn đi lại trong đội hình dừng chân tìm chỗ chuẩn bị nằm rên ư ử, bệnh sốt rét rừng thật ác bình thường không sao có người còn khỏe đằng khác nhưng chỉ vài phút sau đúng giờ đó là bắt đầu lên cơn sốt rồi, cứ như người giả vờ ốm tư tưởng vậy, mới cười đùa nói chuyện như pháo rang đó vài phút sau kêu ốm ngay được, đã vậy dứt cơn sốt là ăn, ăn bằng 2 bình thường, nhiều người không tâm lý thiếu hiểu biết chưa trải qua cái sốt rét thì ác mồm ác khẩu nói anh em ốm cơm ốm ăn nên đã có những xích mích từ chuyện sốt rét này.
Nói ẩu như vậy với anh em khi họ ốm đau như thế đâu phải là hay không động viên giúp đỡ thì thôi nói thế khác nào đổ dầu vào lửa, người đồng đội đang ốm nó tủi thân và những lời nói kiểu đó nó luôn để trong bụng chỉ chờ có dịp là nó chẳng nể nang phang thẳng vào mặt thằng nói ẩu nói càn, muốn biết nó ốm thật hay không thì ít nhất cũng sờ thử lên trán nó mà ước lượng xem nhiệt độ của nó lúc đó khoảng bao nhiêu rồi hãy nói, cả người nó lúc đó khác gì cục than hồng ngồi còn chẳng vững thì giả vờ ốm làm quái gì.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi có xe vào đưa ra tuyến ngoài, dọc đường đi vẫn như vậy của hành trình ngược lại trên tuyến đường, lúc sáng sớm lính vẫn khỏe vì thường những cơn sốt của lính phải bắt đầu từ 10h sáng, xe gì tôi không còn nhớ nhưng trên ca bin xe có thể ngồi được 4 người, lái xe 1 và 1 người của đơn vị nào đó đi cùng tôi không biết, anh Phượng và anh Tập cùng vào ngồi trong ca bin xe, lúc đó ca bin xe chật chội lắm nhưng cũng còn hơn đứng ngồi trong thùng xe như lính, anh Tập thấy vướng víu quá nên cởi cái thắt lưng đeo khẩu K54 đưa ra ngoài nhờ tôi giữ hộ, để cùng đống súng trên sàn xe thấy bất tiện nên tôi đeo vào người, anh Thao có vẻ khó chịu khi không có chỗ cho mình cùng ngồi trong ca bin xe.
Xe chạy qua nhiều đoạn đường khó đi ngả nghiêng hết bên này đến bên kia xóc lắc nhảy tưng tưng trên đường cho tới cầu treo, lại xuống đi bộ qua bên kia đỉnh đồi lại khu Thị xã 5 nhà cho đến khi qua khỏi tới Đèo đá thì cũng đã trên 3h chiều rồi, lúc này thì lính sốt rét gần hết cả trên thùng xe, lính ngồi ngả dựa vào nhau dồn đống không ai còn sức để đứng bám thùng xe nữa chỉ còn vài người khỏe đứng ngay sau ca bin xe và trên trời thì nắng như đổ lửa ai đó úp lên đầu tôi cái mũ cối cho khỏi nắng, tôi thì chẳng mấy khi đội mũ nhưng trong hoàn cảnh có mũ cối cũng đỡ nắng rất nhiều.
Tôi ngồi giữa đám lính sốt rét dựa vào anh em lúc ngả góc này lúc nghiêng góc kia, xe chạy dồn lính xô ngã đè lên nhau dưới thùng xe, người bi dồn ép ngồi trong cùng kêu oai oái và chẳng còn ai có đủ sức để tự biết mình đang ngả về đâu. Lâu lâu lại một thằng bỗng hét lên vì bị chèn cứng về góc thành xe, rồi súng dựng đó đổ nghiêng ngả đè lên nhau xe xóc xô súng thúc vào người, sau mỗi lần như vậy những thằng lính ốm lại ngồi thẳng lên dựa vào nhau ngay ngắn hơn nhưng chẳng được bao lâu lại xô lại đè vào nhau theo chiều lắc của thân xe hết bên này sang bên kia, chúng tôi như những con chim cánh cụt Nam cực dựa vào nhau trong những cơn bão tuyết. Thế rồi thằng nào đó ngồi trong góc thành xe không thể chịu hơn được nữa vì nó liên tục bị anh em đè người vào theo nhịp xô của xe, nó hét ầm lên trong cơn mê man mệt mỏi:
- Sao chúng mày cứ đè vào tao mãi thế này.
Rồi nó đạp nó đẩy cố gắng thoát khỏi tình cảnh bẹp ruột do mấy thằng chúng tôi nghiêng ngả ép về phía nó, đúng lúc đó tôi thấy trên đầu tôi có cái gì đập mạnh vào cái mũ cối, giật mình ngước lên mở mắt nhìn thì tiếp theo là một phát nữa đập giữa đỉnh mũ cối, theo cánh tay nhìn lên tôi nhận ra ngay là anh Thao đã dùng tay đấm vào đầu mũ của tôi miệng quát tháo:
- Chúng mày không tự ngồi được hay sao mà toàn đè vào chúng nó.
Lúc này thì tôi không còn chịu đựng hơn được nữa ở cách cư xử của CTV phó C2 này, nhiều chuyện đã xảy ra tất cả anh em trong C2 đều nhịn, họ nhịn không phải do họ sợ CTV phó mà họ nhịn bởi họ nể mấy năm hơn tuổi quân, nể vì là lớp đàn anh trong đơn vị, tôi cũng nghĩ thế nhưng khi đã động chạm đến cá nhân tôi thì chắc chắn tôi sẽ không nể và bây giờ là lúc tôi không cần nể nang nữa, thu hết sức trước mặt toàn thể anh em C2 lúc đó tôi đứng bật dậy trên thùng xe, điềm tĩnh móc khẩu K54 của anh Tập gửi trong bao da ra tôi trở báng súng đập 2 phát vào mũ cối của anh Thao rồi nói:
- Tôi cảnh cáo anh, nếu lần sau mà động đến tôi thêm một lần nữa thì chắc chắn tôi sẽ không tha anh đâu.
Anh Thao thì không thể ngờ sự phản ứng gay gắt của tôi đến như vậy nhưng khi thấy tôi kiên quyết thì có vẻ chờn và sau lần đó thái độ hách dịch hống hách coi thường cấp dưới của anh Thao cũng bớt dần, chúng tôi là quân nhân phục vụ quân đội không phải là đầy tớ người ăn kẻ ở nhà anh để anh thoải mái sai khiến hay cư xử bất công cũng phải nghiến răng chịu đâu.
Nhận xét
Đăng nhận xét