366 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Anh Phượng đi phép tiếp ngay sau đó một thời gian ngắn, nhìn đi nhìn lại chẳng còn gì nữa có mỗi bộ quân trang niên hạn đầu năm 1980 mới phát đây cũng mang ra tặng anh mang về nếu đi đường có khó khăn thì bán đi để qua bữa, rồi phụ cấp của lính lúc đó để trên hậu cần E chỉ việc ghi tờ giấy tên tuổi đơn vị nào và cho ai tên gì số lượng bao nhiêu rồi mang lên hậu cần D xin chữ ký xác nhận là người được cho có thể nhận được khi về E trước khi đi phép hay công tác, tôi ghi có bao nhiêu phụ cấp cho hết anh Phượng và cũng chẳng biết mình có bao nhiêu tiền phụ cấp nữa, giữ làm gì giữ cũng có tiêu được đâu mà giữ chi bằng cho béng đi cho xong nhất là anh Phượng đi phép lúc này, cả đơn vị tôi lúc đó ai cũng viết giấy cho tiền phụ cấp anh Phượng bởi ai cũng thương anh ấy.

Lúc tiễn đưa anh đi phép tôi không thể ngờ rằng phải 27 năm sau anh em tôi mới lại gặp nhau, những bước ngoặt của cuộc đời luôn là những điều bí hiểm mà không ai có thể lường trước được.

Trước ngày anh Phượng đi phép bàn giao lại quyền C trưởng C2 cho anh Hát lúc đó đã làm C phó được 1 thời gian ngắn rồi, còn C phó C2 vẫn là anh Chỉnh, 2 anh này đều lính Thái bình 1975 hoặc 1976 gì đó còn tại sao 2 người này lên nắm quyền chỉ huy quân sự của C2 chúng tôi thì không ai rõ chỉ biết rằng cùng một lúc cả 2 có quyết định phong C phó C2.

Theo tôi được biết lúc đó vì cầm quyển sổ trích ngang của đơn vị và có thời gian khá dài nằm trên C bộ nên mọi chuyện dù to dù nhỏ đều biết khá rõ, cả 2 anh này từng bỏ ngũ thời còn nằm ở BGTN trong một trận đánh mà C2 chúng tôi bị thương hy sinh quá nửa quân số, họ về xóm Lò lấy vợ sinh con và sống ở đó lẫn cùng với dân một thời gian, sau ngày Phnom Penh GP đến tháng 5.1979 thấy tình hình K có vẻ êm êm họ mò về đơn vị và chịu kỷ luật, lúc đó anh Tập và anh Phượng không nhận mà trả về D, anh Hồng trên D cũng không nhận trả về E nhưng có một áp lực nào đó từ trên xuống khiến các cán bộ của D7 lúc đó phải chấp nhận, thế rồi con đường quan lộ của họ cứ từ trên trời rơi xuống còn thực lực khả năng của họ thì thua xa những cán bộ B khác từ năng lực công tác đến hiểu biết quân sự và cả phong cách sống giữa một tập thể.

2 cán bộ chính trị C2 lúc đó thì không nói làm gì, anh Tập sau khi trả phép khoảng 1 tháng thì lên nhận chức vụ CTV phó D7 và trao quyền CTV C2 cho anh Thao, con người này tính tình hẹp hòi nhỏ nhen thù vặt, học hành không bao nhiêu nên hiểu biết rất giới hạn nhưng lại mắc bệnh bảo thủ cố chấp nên rất mất lòng anh em, có một lần bình bầu gì đó mà cả C không có nổi 1 lá phiếu ủng hộ.

Bắt đầu từ đây C2 của chúng tôi ngày một đi xuống giã đám dần, mỗi người mỗi ngả, mọi người tự tìm cho mình một con đường và mỗi người mỗi cách, chỉ có những thằng lính không biết chui vào đâu mới nằm lại C2 chờ thời còn ai đó có cửa thì đều lặng lẽ xách ba lô biến mất một cách hợp pháp nhất.

Thời điểm đó tôi vẫn là liên lạc C trưởng vì vậy trong chiến đấu tôi vẫn phải bám theo C trưởng và rất may thời gian đó đơn vị tôi đi vào huấn luyện tập lại một số chiến lược chiến thuật của lính bộ binh, tập bắn súng theo chương trình huấn luyện của Liên Xô lúc đó, ngoài ra còn tập leo lên leo xuống ô tô vì là đơn vị cơ giới cơ động nhanh của mặt trận, có học thêm chiến thuật đổ bộ bằng đường không vận để đáp ứng tình hình mới của chiến trường.

Ôi! Thời gian này nó nản làm sao, lính chiến trong C2 lúc đó thằng cầm súng đánh nhau ít nhất cũng là 50 trận lớn nhỏ. 1,5 năm chiến trường thực tế giữa cái sống và cái chết giờ đây hàng ngày ngồi phơi nắng ngoài thao trường lăn lê bò toài nó nản kinh khủng, mang tiếng là tập theo chương trình của Liên Xô lúc đó thì cũng vậy thôi, bắn bia bài 1 thì 10 viên đạn chứ không phải 3 viên như cũ, bài 2 vẫn vậy 12 viên chia 6 loạt đạn và cấm bắn tắc cú, 3 loạt trên bệ bắn 3 loạt bắn vận động, rồi bài 3 bắn 8 viên ban đêm, bắn bia nhấp nháy ở cự ly 75m, bài 4 bia thằng còm di động, rồi B41 B40 bắn xe tăng. Đắp cái ụ đất cao 1,5m cho lính tập đeo nặng trên vai súng cầm trên tay leo lên nhảy xuống giống như đuôi xe ô tô tải vẫn chở lính và cuối cùng là đắp cái ụ đất cao 2,5m rồi cho lính tập bông nhông từ trên đó xuống đất giống như đổ bộ từ máy bay trực thăng xuống đất vậy.

Lính tráng C2 chúng tôi chán quá nhiều thằng cùi đời chửi đổng chuyện hành tỏi này, lạ quái gì nữa mấy cái bài tập này mà khi vào trận nếu cứ theo mấy bài tập này có mà ăn cám, lính đánh nhau nhiều kinh nghiệm cùng mình nhanh như sóc mạnh như hổ còn chết như ngả rạ chứ đừng nói mấy bài tập sơ đẳng này, những bài tập này chỉ áp dụng cho lính tân binh thì tốt vì họ chưa từng va chạm thực tế còn mang ra dạy mấy thằng lính từng vào sinh ra tử nhiều lần rồi thì chẳng khác gì dạy mèo bắt chuột.

 Cán bộ C có vặn vẹo thì nó trả lời thẳng tưng rằng: Lúc đánh nhau nếu có chết vì không tập thì tôi chết chứ ông có chết quái đâu mà ông lo. Sau này cán bộ C cũng thấy vô lý ở những bài tập bắn nên cùng lờ đi cho anh em có thời gian nghỉ ngơi, chỉ đến khi nào gần ngày đi bắn đạn thật thì động viên các kiểu để anh em họ đi tập cho đông quân số.

Lúc đó đơn vị đưa ra một mức thưởng nghỉ phép cho ai có thành tích cao trong công tác huấn luyện, bài 1 bắn đạt 95 điểm trở lên, bài 2 bắn đạt 9 viên vào bia, bài 3 bắn ban đêm đạt 7 viên, bài 4....(không nhớ), chỉ cần ai đó bắn đạt yêu cầu của bất kể bài nào thì đều được thưởng nghỉ phép 1 tháng, sau này nếu cứ theo như đã treo thưởng thì có lẽ đơn vị tôi hết người công tác vì tất cả đang đi phép, có người không phải 1 bài đạt tiêu chuẩn mà là tất cả các bài đều đạt thành tích đủ để đi phép và sau đó thì chẳng thằng nào được đi phép cả lời hứa vẫn luôn là lời hứa, miệng quan chôn trẻ quả không sai các cụ xưa nay nói trăm ngàn câu không bỏ đi đâu được câu nào.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam