335 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Một hôm sau chuyến tải gạo về tắm rửa sạch sẽ mà trời vẫn còn sớm, lúc này chúng tôi đã quá quen với công việc tải gạo rồi, đi nhanh về nhanh 3 4h chiều đã xong xuôi công việc và chuẩn bị cho ngày mai gọn gàng rồi, thằng liên lạc D7 xuống tìm tôi nói lên bố Xuyến gặp có việc cần, tôi hơi thắc mắc: Có chuyện gì nhỉ? Nếu là công việc tải gạo thì tôi cũng giống như anh em khác, 30kg cho 1 chuyến tải vào, sinh hoạt như anh em, nếu là chiến đấu thì thiếu gì người, B trưởng B phó các C trong D rồi C trưởng C phó kinh nghiệm cùng mình. Sao lại là thằng liên lạc C2 tôi nhỉ?

Thắc mắc vậy nhưng tôi vẫn lên ngay D bộ, bố Xuyến không có ở D bộ, hỏi anh em thì mọi người nói bố Xuyến mới leo qua mấy hòn đá giữa suối đi ngược lên hướng C5 C3, tôi đi lên hướng thượng nguồn thì thấy bố Xuyến đang ngồi trên hòn đá giữa suối phía dưới nước róc rách chảy, mặt bố trầm ngâm buồn buồn, tôi lại gần chào bố, bố Xuyến chỉ tôi hòn đá bên cạnh bảo ngồi đi, tôi chẳng hiểu mô tê gì ngồi chờ bố nói xem chuyện gì.

 Bố Xuyến móc túi ngực lôi ra gói thuốc lá mỏng dính chắc bên trong cũng gần hết thuốc rồi, rút thò đầu ra 1 điếu bố mời tôi, thật là mừng hết lớn giữa chốn rừng hoang này thuốc lá quý hơn vàng mà tôi được bố Xuyến mời cho điếu thuốc lá mà lại là thuốc Hoa Mai Đà Lạt hay Vàm Cỏ gì đó tôi không nhớ lắm chứ không phải thuốc rê, hàng sang lúc bấy giờ của lính.

 Bố Xuyến cũng rút 1 điếu rồi châm lửa hút, bố chìa cái bật lửa cho tôi để tôi châm thuốc nhưng tôi từ chối xin được cất đi mang về cùng hút với anh em khác, bố không nói gì chuyện tôi đề nghị được mang thuốc về hút chung cùng anh em, rồi bố buồn buồn kể chuyện gia đình của mình, chuyện quê hương của bố, chuyện vợ con chuyện nhà cửa và kể cả chuyện cô chị nuôi bếp ăn của trường quân chính QĐ4 bụng to cứ đổ cho tác giả của cái bụng đó là do bố Xuyến khiến bố phải xin chuyển về đơn vị chiến đấu cho dảnh nợ.

 Tôi ngồi nghe thỉnh thoảng phụ họa vào câu chuyện cho có phần khuyến khích người kể, dẫn chuyện trong nói chuyện cũng là một nghệ thuật, nếu khéo dẫn chuyện người kể sẽ nhiệt tình hơn hăng hái hơn và cũng nói thật hơn, bố Xuyến không có người bạn bên cạnh để chia sẻ để dốc bầu tâm tình và bố đã chọn tôi làm người để nói những điều thầm kín chôn dấu trong lòng, tôi lắng nghe không làm đứt mạch chuyện bố muốn nói một chút a dua lên án kẻ đổ lỗi cho bố chuyện bụng to của cô chị nuôi kia, không truy cứu đặt câu hỏi bố có dính dáng tý nào chuyện đó không mà nhân đó trách chị kia không biết cách giải quyết gây cho bố những hậu quả không nên có..vv

Bố Xuyến như trút được gánh nặng sau buổi tâm tình cùng với tôi, bố không nhắc nhở chuyện này tôi đừng kể với ai nhé, tôi cũng chẳng nói với bất kể ai chuyện của bố Xuyến ngày đó cho đến tận hôm nay, từ ngày đó tôi đã ý thức được rằng đó là chuyện riêng chuyện của cá nhân 1 người không liên quan đến ai khác và không nhất thiết phải mang chuyện người ta tin tưởng mình mà tâm sự và mình lại đi mang ra nói năng lung tung phán xét bậy bạ làm gì.

Trời tối dần bố con tôi ra về bước trên những tảng đá dưới lòng suối, bố về D bộ tôi về C2, sau bữa cơm chúng tôi ngồi uống nước trà dưới gốc cây sát bờ suối, trà bằng gạo rang cháy đen thành than rồi đổ nước vào đun sôi lên chắt lấy nước vàng sẫm như trà ngồi nhâm nhi cũng thấy như đang uống nước trà vậy, lúc đó tôi mới nói đùa với mấy anh cán bộ C2:

- Giá bây giờ mà có điếu thuốc lá các anh nhỉ?

- Đào đâu ra? Thuốc rê còn chẳng có mà mày mơ thuốc lá, thằng này đúng con nhà lính mà tính nhà quan toàn mơ hão. (anh Tập nói đùa vậy)

- Thế nếu em có thì sao?

- Mày mà có điếu thuốc lá bây giờ thì thiên hạ đi bằng đầu hết, có cái gì cũng xả láng cho bằng hết giờ đòi thuốc lá.

Tôi móc túi đưa ra điếu thuốc lá cho anh Tập châm thuốc trước sự trố tròn mắt của tất cả anh em ngồi đó, rồi mọi người cùng à lên khi nhớ ra chiều nay tôi lên D bộ theo lời gọi của bố Xuyến và chắc tôi kiếm trác được từ trên đó mang về.

Anh em tôi truyền tay nhau mỗi người một hơi thuốc, hút nhanh quá cái đầu lửa nó cháy dài một khúc trên đầu điếu thuốc.

Ngày mai lại bắt đầu chuyến tải gạo tiếp theo, kế hoạch 100 tấn gạo chuyển vào từ F339 đến E9 sắp hoàn thành, lại thêm một nhiệm vụ mới cho cả E209 lúc đó. Nếu là định mức chỉ tiêu cho riêng E209 thì coi như đã xong phần tiếp theo sẽ là đơn vị khác sẽ tiếp tục vào tải gạo thay cho E209 quay ra, việc chuyển quân ra vào rồi sắp xếp đội hình lại phải dò dẫm từ đầu như E209 đã từng có những khó khăn bước đầu nên cấp trên quyết định giữ lại E209 tiếp tục làm nhiệm vụ tải gạo cho đơn vị bạn thêm một thời gian nữa, định mức 100 tấn gạo tải vào E9 đã bị phá vỡ giờ đây định mức thêm cho cả E209 là 35% nữa (trên 30 tấn nữa), những ngày cuối cùng hoàn thành trong suốt chiến dịch tải gạo cho F339 của E209 đã vận chuyển được khoảng trên 135 tấn gạo cho E9, ngay số gạo của D7 cùng cơ số đạn thừa phải vận chuyển ra chúng tôi cũng được lệnh chuyển vào bằng hết giao cho E9 chỉ giữ lại 2 ngày gạo ăn và 1 cơ số đạn mang theo trên đường, nhất cử lưỡng tiện vừa đỡ công chuyển ra vừa có thêm gạo cùng đạn cho anh em E9.

Sau lần lính D7 chúng tôi bị địch phục kích trên dọc tuyến đường tải gạo vào E9 BCH D7 có những phương án kế hoạch riêng để chủ động tấn công địch bảo vệ an toàn nhất cho anh em làm công tác tải gạo, tôi cho rằng đây là phương án rất hay, không thể cứ lấy nhiệm vụ tải gạo làm chủ yếu rồi chờ địch chủ động tấn công ta rồi ta lo giải quyết hậu quả hay bị động trên từng đoạn đường như vừa mới xảy ra trong đội hình D7, phải có những phương án ngăn chặn, chủ động tấn công hay chủ động phòng ngự trên từng đoạn đường có như thế mới bảo đảm an toàn tuyệt đối cho công tác tải gạo.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam