341 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Xe chạy qua TP 20 nhà rồi ra đến đường QL5, bỏ lại sau lưng những con đường đất bụi mù đến con đường nhựa ổ gà ổ trâu san sát trên đường, tới đây xe rẽ phải sẽ đi về Udong và về căn cứ Novea của chúng tôi nhưng nó lại rẽ trái, lính chúng tôi lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi, tầm này là nhiều thằng đã dứt cơn sốt rét, lính chúng tôi đá mắt nhìn nhau như muốn hỏi:
- Gì nữa đây? Lại nhiệm vụ gì nữa đây?
Xe chạy về hướng thị xã Pousat, một con sông chắn ngang trên đường QL5 và chiếc cầu sắt qua sông, nước sông đỏ ngầu như dòng sông Hồng quê tôi và bên kia sống là thị xã Pousat với những dãy nhà gạch mái ngói xây dựng đã nhiều năm, qua khỏi cầu thì xe rẽ phải chạy dọc theo sông khoảng 500m thì dừng lại, cả D7 chúng tôi xuống xe, đêm nay chúng tôi nghỉ lại đây, dọc bờ sông những luống cây trồng của lính QTN VN rất nhiều, số anh em này đang gánh nước tưới cây họ trồng cây gì chứ không phải rau xanh, họ là đơn vị nào chúng tôi không rõ chúng tôi chỉ tá túc ở đây đêm nay mai đi tiếp chẳng quan tâm làm gì, BCH
D7 chọn vị trí dừng chân ở dọc sát bờ sông cho cả đội hình D, cứ đi qua những luống cây lính mình mới tưới vào sát sông rồi tự tìm chỗ nằm nghỉ đêm nay, lính gần như 90% đêm đó nằm đất bởi không có cây mà móc võng, một đêm nằm bụi bờ ven thị xã Pousat.
Một lần nữa lính rừng về thị xã, chỉ 10 phút sau cái chợ chiều ở trên con đường ngang thị xã Pousat thấp thoáng bóng lính D7, gạo được mang ra đổi lấy rau xanh chứ lính làm gì có gì để hòng mong có được những thứ xa xỉ khác và lúc đó Pousat hàng Thái lan tràn qua rất nhiều rồi.
Chúng tôi về đến căn cứ của đơn vị tại núi Novea chiều tối 27 tháng Chạp tức là trước Tết Nguyên đán 3 ngày, căn cứ doanh trại đơn vị tang hoang sau gần 3 tháng bỏ trống không người chăm nom, dân K ở phum quanh đó vào tháo dỡ đi một số tấm tôn dựng vách trong những nhà các B, hội trường C bộ và nhà anh nuôi mái lợp tranh thốt nốt bị tốc hàng mảng, mọt tre gỗ dụng lả tả sân thềm cỏ mọc um tùm cột cờ nghiêng ngả.
Doanh trại đơn vị cần sửa sang lại nhưng ngay lúc này thì không thể nên đêm hôm đó chúng tôi tập trung hết trên hội trường móc võng nằm với nhau, lúc này lính cũng quá mệt mỏi rồi, cũng tưởng đi vắng thì ở nhà có người trông nom cơ sở vật chất của đơn vị để lính đi tác chiến về có cái dùng ngay hay có chỗ nghỉ
ngơi sau nhiều ngày vất vả, ai ngờ anh em trông cứ co cụm hết về D bộ nên tất cả những doanh trại khác trong D7 bỏ hoang đó mặc sức cho dân vào phá hay thời tiết mưa gió hoành hành.
Hiện tại sức khỏe của lính D7 suy sụp trầm trọng và cũng chính ngay đêm hôm đó, cái đêm đầu tiên chúng tôi mới từ Pousat trở về căn cứ thì gần như cả đêm lính vận tải D và anh em khác còn khỏe trong D7 liên tục phải chuyển đi lên viện phẫu C23 những ca cấp cứu do anh em lên cơn sốt rét ác tính, vài anh em đã tử vong trên đường khi đang khiêng cáng chuyển lên viện, súng đạn chưa hạ gục nổi họ nhưng siêu vi trùng sốt rét của cánh rừng Pousat đã hạ gục họ, số khác không chết thì phát điên phát dại gào thét ăn nói lảm nhảm không còn tự chủ được bản thân mình, anh em phải đè xuống lấy đũa ngáng ngang miệng không sợ cắn phải lưỡi, số khác đỡ hơn rét run từng cơn trên võng cố chịu đựng mà tiếng rên vẫn tự bật ra khỏi miệng.
Người bình thường sốt 39 40 độ C là thấy người nóng như hòn than rồi nhưng đối với chúng tôi lúc đó có người sốt cao đến 41 độ cá biệt có người nhiệt độ cao hơn nữa, không ai có thể chịu nổi sốt ở nhiệt độ 42 độ C nhưng có vài trường hợp sốt ở nhiệt độ 41,5 độ C mà không chết, sức chịu đựng của những người lính chúng tôi phải gọi là phi thường, có thể do sốt nhiều rồi nên thân nhiệt quen bởi vậy khi cơn sốt ác tính đến thì với nhiệt độ đó chưa đủ để quật ngã những người lính.
Thằng lính sau một đêm sốt rét ác tính nếu không chết thì tỉnh dần vì nó mới từ địa ngục trở về, Diêm vương chê không nhận nó thì nó tự khắc khỏe dần lên, thằng lính sốt rét ác tính khi lên cơn co giật đùng đùng và cái da mặt nó sau một đêm cháy đen như đít nồi rồi vài ngày sau bóc ra từng mảng da mặt đen xì cháy khô và đầu óc nó ngu ngu ngơ ngơ ăn nói lảm nhảm như người mất trí, vài ngày sau ăn uống đầy đủ nó sẽ tỉnh dần khôn ra dần.
Còn những thằng lính chỉ sốt rét bình thường khác thì sau những cơn lạnh đông cứng tim gan phổi phèo của nó cái lạnh từ trong tận con tim lạnh ra từng cơn từng cơn khiến 2 hàm răng gõ vào nhau còng cọc, miệng nó mím chặt mà vẫn phải bật ra tiếng rên, tiếng rên nó làm cho thằng lính sốt rét thấy nhẹ người hơn, bao nhiều quần áo chăn màn nó quấn hết vào người rồi mê man trong cơn sốt cao cho đến khi sốt nóng, cả cơ thể nó nóng rừng rực nó cởi bằng hết nó đạp ra bằng hết cho đến khi toát mồ hôi, mồ hôi chảy như suối ướt đẫm cơ thể nó và nó tỉnh dần, nó khát nước nó uống ừng ực hàng lít nước vẫn chưa đã cơn khát, người nó dã rời rũ rượi như một bóng ma đầu nó đau như búa bổ cảm giác bộ óc của thằng lính sốt rét khô đến vón hòn vón cục nó long ra khỏi hộp sọ, hơi thở của nó nóng như bếp lò mắt nó đỏ rực, sau đó nó thấy đói và muốn được ăn, ăn để bù lại những gì nó đã mất trong cơn sốt rét, nhiều triệu hồng cầu trong máu của nó mới bị siêu vi trùng sốt rét phá hủy trong cơ thể mà thằng lính không biết và nhiều người lượng hồng cầu trong máu còn lại dưới mức báo động nguy hiểm đến sự sống.
Nhận xét
Đăng nhận xét