368 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Chỉ từng đó thôi làm sao tôi đủ bản lĩnh bước chân đi, lên D bộ thì tôi không muốn 2 năm làm liên lạc chiến đấu chán lắm rồi giờ lên làm liên lạc D bộ suốt ngày cơm bưng nước rót cho các bố tôi không quen, thằng LL D và LL C chiến đấu khác nhau nhiều lắm nên từ chối:

- Làm LL D bộ con không làm được đâu bố ạ.

- Hay tạm thời mày qua trinh sát hoặc thông tin D tùy mày thích chỗ nào cũng được. Lúc nào thấy thích thì bảo bố một câu rồi lên D thôi. Thế nhé.

Bố Minh không ép nhưng bằng cách nói đó bố đã thuyết phục được tôi, dù ở lại nhưng tôi vẫn thấy buồn giá như lúc đó tôi kiên quyết muốn về D32 thì đời lính của tôi đã rẽ sang một ngả khác ít nhất thì cũng đỡ vất vả hơn mấy năm tiếp theo.

Hơn 1 tháng sau bố Minh đi phép trong thời gian đó đơn vị chuyển cứ lên hướng ga Bom Nọ không còn ở chỗ cũ núi Novea nữa, cuối năm 1980 bố Minh quay về đơn vị trả phép thì đi theo tàu hỏa về, trên đường đi tàu bị địch phục kích giữa đường, vài loạt đạn lẹt đẹt từ trong rừng bắn ra thật không may bố Minh dính 1 viên đạn cha vơ chú váo trúng chỗ hiểm hy sinh ngay trên đường về trả phép, người lính già đeo tới bạc màu quân hàm thượng úy đi qua 3 cuộc chiến tranh của đất nước KCCP, KCCM và BGTN oai hùng là thế bao nhiêu trận đánh bao nhiêu chiến dịch chưa thể quật ngã được ông. Vậy mà đã hy sinh nhạt nhẽo bởi mấy viên đạn còi của mấy thằng lính Pốt ranh con trốn chui trốn lủi trong rừng, không phải tôi bỏ bố để đi về tuyến sau như bố Minh nói mà là bố Minh đã bỏ lại tôi, một lần nữa tôi mất đi điểm tựa.

Thời điểm đó C2 chúng tôi xảy ra một chuyện khá đau đầu tốn kém nhiều thời gian họp hành kiểm điểm kỷ luật.

Do điều kiện sinh hoạt thiếu thốn quá nên lính tráng thèm ăn thiếu chất vì vậy sinh ra chuyện đi săn bắn cải thiện, thôi thì bắn chim bắn cá và cả chó gà của dân ở những phum gần quanh cứ đơn vị, tiếng súng nổ vang C B nào cũng có thậm chí cử hẳn một thằng thuộc loại thiện xạ của C B ăn rồi chuyên đi bắn cải thiện, lúc đó trong C2 chúng tôi có thằng Vinh bọ người thành phố Vinh Nghệ an bắn súng rất siêu, nó bắn chim cu gáy mà chỉ bắn vào đầu những con chim nó bắn xách về thì luôn là mất cái đầu, hỏi tại sao thì nó nói nếu bắn vào thân thì nát hết còn thịt đâu nên bắn vào đầu là gần như còn nguyên con chim, bát cháo chim cu gáy cho những thằng sốt rét ăn rất nhanh lại sức.

Trưa hôm đó anh Vượng kều lính 1974 (cùng đoàn với anh Lâm) gọi vài thằng xách B40 lên cái hồ cách cứ C2 khoảng 3km bắn cá, cả C2 trưa đó đang nghỉ thì nghe bùng... bình một tiếng phía trên rồi im luôn, cũng có thắc mắc sao thế nhỉ? Ở đây yên ổn làm gì có địch mà nghe tiếng hỏa lực B40 nổ là sao? Lâu lắm rồi lính chúng tôi không bắn B40 B41 có trận đánh nào căng thẳng lắm đâu mà phải dùng đến hỏa lực này, lẹt đẹt vài phát AK là kết thúc trận đánh rồi còn đâu nữa mà phải dùng đến đạn B. Trên C bộ không ai biết có nhóm anh em rủ nhau đi cải thiện nay, sau tiếng nổ khoảng nửa giờ thì một người trong nhóm đó hớt hải chạy về báo tin:

- Thằng Thể bị thương mảnh đạn B40 vào bụng và anh em đang cõng về.

Cả đơn vị nháo nhác chưa hiểu mô tê gì cả lo chuyện cáng thằng Thể về cái đã, thế là buộc cái võng mấy anh em sấp ngửa lo đi, khi mang thằng Thể về đến C2 thì cả D7 đã biết tin lính C2 đi cải thiện bắn cá bằng đạn B40 trên cái hồ lớn bị thương và hiện đang cáng lên D7, thằng Thể nằm thêm thiếp trên võng mặt nó xanh như tàu lá nhăn nhó vì đau cựa quậy trên võng, C2 cử ra gần chục người thay nhau lo cáng thằng Thể lên phẫu E, chưa ai biết chuyện gì lý do tại sao thằng Thể bị thương và cũng không nỡ trách móc nó cùng anh em đi cải thiện.

Tôi nằm trong nhóm người cáng thằng Thể về E, giữa trưa nắng nôi như vậy mà anh em mướt mải mồ hôi lo chạy thật nhanh đưa nó về phẫu kịp thời cứu chữa, thằng Thể bị thương 2 lần thì cả 2 lần đều có mặt tôi cả, lần trước nó dính viên đạn đại liên của địch xiên qua mông nó lăn quay ra trước mặt tôi ngay mặt ruộng khi C2 đánh vận động giải vây cho C1 bên cánh trái núi Novea, mồm nó leo lẻo: Anh ơi! cứu em, trong mưa đạn của địch nó nằm trơ vơ giữa ruộng với khẩu RPD chổng kềnh lăn lóc không ai dám lao ra cõng nó vào nấp sau bụi thốt nốt, chờ cho ngớt bớt tiếng súng tôi đã lao ra cõng thằng Thể chạy vào khi băng cho nó thì nó luôn mồm hỏi: Anh ơi! Em có chết không, nó hỏi làm tôi phì cười chưa gì đã lo chết, bị thương phần mềm ở mông mà đã lo mình chết rồi làm sao mà dễ chết thế được, hôm nay thêm một lần nữa tôi lại phải cùng anh em lo cho nó.

Khi đó chẳng ai bắt tôi phải hành động như vậy cả, thấy anh em mình gặp nạn thì lăn xả vào mà làm thôi chứ ai nghĩ gì nhưng quả thật là sau này thấy phí công sức của mình đã từng 2 lần lo cho nó trong lúc nó bị thương, nó là quân phản phúc vô ơn bạc nghĩa nhất mà tôi từng gặp, sau này khi tôi bị kỷ luật thì chính nó lại là thằng bới móc tôi nhiều nhất khiến anh em khác bực mình quá phải lôi nó ra ngoài rừng nện cho 1 trận rửa hận cho tôi, cũng sau này nó từng xin lỗi tôi về chuyện đó với lời giải thích nó nghe lời xúi giục phỉnh phờ của vài người trong đơn vị nên đã đứng ra bán đứng anh em, dù tha thứ cho nó nhưng trong lòng tôi vẫn rất khinh thường thằng này, với tôi cách sống của thằng này không hơn được con vật, lúc đó tôi thấy thấm thía câu chuyện dân gian trong kho tàng cổ tích VN: Cứu vật, vật đền ơn, cứu nhân, nhân trả oán.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam