372 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

D7 chúng tôi lên xe vào càn quét Amleeng lần này thời gian khoảng nửa đầu tháng 9.1980 và sau đó không bao giờ quay lại khu vực rừng núi Amleeng nữa, trước ngày đi vài ngày thì bố Xuyến về đơn vị, anh Hồng lại trở về ban tác chiến E, anh Điệp lại trở về giữ cương vị CTV trưởng D7 qua câu chuyện với anh Điệp thì tôi được biết lúc đó D7 chúng tôi đã được trả lại tên phiên hiệu cũ của những năm tháng thời đánh Pháp. D130 E209 F312 là tên cũ của đơn vị chúng tôi thời KCCP, sau nhiều biến động của chiến tranh với nhiều lần thay đổi nay tên cũ của D7 được trả lại thành D130 như vốn gốc tên phiên hiệu của nó.

 Chuyện đó cũng không làm lính chúng tôi quan tâm lắm bởi khi đó phiên hiệu đơn vị thay đổi liên tục nhiều khi chẳng kịp thuộc xem mình ở đơn vị mới đây tên là gì, có lúc trồng chéo 2 3 tên phiên hiệu chẳng biết đường nào mà lần, lính với nhau thì vẫn dùng tên cũ cho dễ nhớ chứ nói tên mới chưa chắc người nghe đã kịp hiểu, nói lôi thôi họ lại tưởng đơn vị tôi là đơn vị mới thành lập gần đây còn mới nguyên mọi người chưa từng biết. Ngày đó lính đơn vị tôi hỏi nhau: Mày lính K nào đấy? chứ không ai gọi là: Lính D nào? từ K là ký hiệu của tiểu đoàn gọi tắt như vậy và chẳng hiểu cách gọi này có từ bao giờ.

Khoảng 3h chiều hôm đó chúng tôi vào đến ngã 3 trong của Amleeng, từ đây xuống hành quân bộ ngược lên hướng bắc rồi nghỉ lại qua đêm, khu vực này chúng tôi đi lại nhiều lần rồi nên mạnh đơn vị nào là đơn vị đó hành quân đi chẳng cần bản đồ địa bàn gì hết, đêm hôm đó như nhiều đêm khác từng ở đây chúng tôi không gặp bất kể điều gì đáng quan tâm lắm, cho đến sáng hôm sau chúng tôi hành quân tiếp, hướng đi cắt rừng chéo về hướng đông khoảng 30 độ rồi cắt thẳng mà đi, hướng này chúng tôi cũng đã đi 1 lần như vậy rồi chỉ có điều không đi vào đường cũ, thêm 1 ngày hành quân vất vả rồi dừng lại nghỉ ngơi chuẩn bị cho kế hoạch càn quét khu vực này, đi về hướng này có thể theo đường núi Kimry cắt hướng tây bắc vào cũng được nhưng D7 chúng tôi được phân công cắt rừng đường ngã 3 Amleeng vào, có thể hướng bên kia đơn vị khác càn quét mà ở góc độ người lính lúc đó thì không thể thấy được.

Sau một ngày nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho những ngày càn quét tiếp theo chiều hôm đó C2 lên D nhận lệnh và kế hoạch, anh Hát lên D và kéo tôi đi theo, dù chỉ một quãng ngắn chưa đến 1km nhưng anh Hát vẫn muốn lôi tôi cùng đi chắc ngại đi một mình, lên đến D bộ thì tôi bỏ qua thông tin ngồi chơi mặc kệ C trưởng muốn vào họp đến bao giờ về cũng được, những đời C trưởng trước thì tôi hay bám vào ngồi ngoài hóng hớt cũng bởi khi đó tình hình còn căng thẳng nhưng bây giờ thì khác rồi chẳng cần thiết phải hóng hớt làm gì?

 Làm gì có địch mà đánh nếu có vài ba thằng Pốt lẻ tẻ đáng gì mà phải quan tâm, hơn nữa tôi cũng ngán ngẩm cái chân liên lạc đại đội lắm rồi, cứ nghĩ loanh quanh một chút sẽ thấy mình lăn lóc như quả bóng qua tới 4 đời thủ trưởng đại đội hết ông này tới ông khác, trước khi tôi làm chân LL đại đội C2 có truyền thống chỉ chết và bị thương thủ trưởng và LL, không có mấy thằng LL C2 qua nổi 6 tháng vậy mà tới phiên tôi thì chưa có thằng LL C2 nào dính đòn cả mặc dù không kém phần ác liệt, ngẫm lại chặng đường LL đại đội đã qua cũng gần 2 năm rồi, nhanh quá.

Kế hoạch lần này của C2 chúng tôi là càn quét theo hợp đồng của D, D đóng quân nguyên một chỗ cho các C bộ binh càn quét khu vực bán kính khoảng 5 - 7km rồi chuyển vị trí khác như kế hoạch của E, như vậy là các C bộ binh sẽ độc lập tác chiến theo kế hoạch của riêng mình không chung chạ hay chi viện gì cho nhau khi cần thiết, lúc đó thì địch cũng đâu có mạnh mà cần sự chi viện cho nhau giữa những C chiến đấu, vài thằng Pốt thì C tự đánh nó cũng đủ chết đứ đừ rồi còn đâu. Hôm sau chúng tôi bắt đầu càn quét trong rừng, lính cũng cứ đi khơi khơi vậy thôi hàng ngang càn đều vừa đi vừa chuyện trò túm 5 tụm 3 cả, lúc này tôi bám theo sau C trưởng Hát lâu lâu lại thấy xem địa bàn rồi chỉnh đội hình, nếu gần người đi trước thì gọi:

- Ê! X..Y sang trái hay sang phải. Rồi khi thấy được rồi là gật đầu chỉ đi thẳng, đội hình chúng tôi cứ thế càn thốc theo hướng C trưởng chỉ dẫn mà đi thôi chẳng ai để ý làm gì, lính tráng thì biết gì cứ Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy khỏi cần biết tham mưu tác chiến là ai hết, tội vạ đâu có C trưởng lo. Đến chiều tối thì có lệnh dừng lại cơm nước nghỉ ngơi, một cánh rừng thưa lính mắc võng tùm lum cả chỗ này thì từng đến rồi chỉ có điều cụ thể ở đâu thì chưa xác định được, khi càn ban ngày nhiều người cũng đã ngờ ngợ nhận ra hình như chỗ này đợt trước đã từng đi qua hoặc chỗ kia có lẽ đã biết rồi.

 Lúc chiều gần tối tôi thấy anh Hát dở tấm bản đồ khu vực ra xem rồi loay hoay lộn ngược ngó xuôi, chỉnh chỉnh sửa sửa góc địa bàn, cũng bút cũng vẽ cũng chấm rồi ngó nghiêng, có lúc đứng dậy cầm theo tấm bản đồ đi tìm thực tế địa hình, tôi cũng không buồn để ý chuyện đó bởi nó quá bình thường với 1 cán bộ quân sự, trước kia anh Hồng anh Phượng cũng vẫn như vậy mỗi khi đơn vị dừng chân đâu đó.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam