354 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Cũng quá tầm trưa tôi mới về đến đoạn đường 132 có đường sắt cắt ngang, rẽ phải đi thêm chục km nữa dọc đường sắt tôi sẽ về đến ngã tư đường tàu, dừng lại suy nghĩ thêm một lần nữa xem quyết định của mình đã chín chắn chưa? Tự hỏi mình một lần nữa có nên mạo hiểm phiêu lưu như vậy không? Có đáng để hành động như vậy không? Nếu thật sự thấy sợ thì lúc này là lúc có thể thay đổi ý kiến và cái kế hoạch độc lập tác chiến mà tôi đã vạch ra khi đi trên đoạn đường sắt sẽ bỏ và cứ việc thẳng tiến về Udong rồi từ đó theo đường 51 mà về E bộ tại Novea, đường sẽ dài ra thêm trên chục km nữa, đơn giản thế thôi.
Một chút do dự của tôi lúc đó cũng đúng thôi, thà rằng nó cứ sòng phẳng như ở hướng núi Kimry thì lại dễ, gặp địch gặp người là nện vô tội vạ nên chẳng có gì đáng ngại chỉ cần mình tỉnh táo quan sát dọc đường đi là coi như ổn, đây thì chẳng biết thế nào nếu gặp địch mà nó nói nó là du kích K thì mình cũng chịu chứ chẳng có gì để phân biệt đâu là địch và đâu là du kích, mà cũng cứ nói trắng ra rằng du kích K lúc đó cũng không tin được, nếu cứ tin ở đám du kích K thì có ngày đầu mình nó rời khỏi cổ, ngay lão Xăng xã trưởng hay Tọc trưởng phum ở Peeng Novea là E D trưởng của đơn vị lính Pốt đấy thôi. Cuối cùng cái ý nghĩ mạo hiểm tý chút của tôi nó đã thắng, tôi quyết định rẽ phải đi dọc đường sắt cho gần và cũng thử xem cái bản lĩnh của mình nó đến đâu.
Đi khoảng 2 3km đầu trên dọc đường sắt tôi cũng thấy bình thường, nhiều đoạn cây rừng mọc sát đường sắt thấy cây cối um tùm chẳng quan sát được gì xa tôi cũng đã bắt đầu thấy ngại, một chút ân hận ở cái quyết định của mình nhưng rồi tôi lẩn ngay vào sâu bên trong đường đi tránh những đoạn đường có thể có những bất ngờ mà mình không lường trước được, biết đâu đấy.
Cứ thế tôi đi khoảng 5 6km thì đến cái nhà ga cũ, từ đó đã bắt đầu thấy dân đi lại quanh khu vực đó, những chiếc xe bò của dân đánh ngang qua đường sắt đi lại giữa phum này phum kia nhưng tôi không lộ mặt mà tránh để họ phát hiện ra mình, đi vòng qua khỏi khu vực ga một đoạn xa là tôi lại ngoi lên đường sắt mà đi, từ đây về đến ngã tư đường tàu mỗi bước chân là mỗi bước an toàn dần, lần trước hành quân ngang từng đoạn ở đây tôi vẫn nhớ cũng chỉ còn vài km nữa sẽ ra đến ngã 4 đường tàu rồi và trước đó khoảng 2km là khu vực cách đây trên 1 năm chúng tôi từng tác chiến, đoạn đó ở trong phum thì quá quen thuộc đối với tôi, khi đơn vị chưa chuyển cứ lên Kimry D9 đóng quân gần khu vực này.
Bất chợt tôi có ý nghĩ hay là nhân chuyến công tác này mình ghé qua thăm lại trận địa của trận đánh ngã tư đường tàu, ghé thăm cái phum mà lính C2 chúng tôi đã chốt giữ, ghé thăm trận địa của trận đánh lấy tử sỹ C21 nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định không nên ghé vào trận địa hướng lấy tử sỹ C21, vào đấy là quá mạo hiểm không nên mạo hiểm đến mức như vậy khi mình chỉ có một mình ở đó, ấn tượng trận đánh cùng số lượng thương vong của trận đó chưa từng phai mờ trong tâm trí của tôi, địa hình quá bất lợi cho ngày đó và cả đế lúc này nên tôi quyết định sẽ không ghé qua mà chỉ đi về đến chốt của C2 cũ thì ghé qua thế thôi.
Khoảng trên 3h chiều thì tôi về ngang C2 cũ, từ đường sắt nhìn vào trận địa C2 vẫn như xưa, bên trong phum lác đác có người đi lại, dân họ đã về ăn ở trên những nhà sàn còn sót lại, những nhà lá mới dựng lên mái tranh còn mới, những thân cây dừa đổ ngổn ngang ngày đó đã được dân dọn dẹp sạch sẽ, họ cưa thân dừa đổ thành từng khúc xếp dọc đường đi trong phum, những mái nhà ngói bị pháo bắn sạt cả mảng ngói đổ xuống ầm ầm cũng đã được dân sửa lại, những nhà bị cháy khi đó cũng đã được dựng lên những nhà tranh thốt nốt mới, cái phum ngã tư đường tàu này xưa kia đẹp là thế mà chỉ sau có 1 tuần đánh nhau với lính Pốt ở đâu thì nó biến thành cái phum đổ nát hoang tàn xác xơ đến thảm hại và giờ đây có bàn tay của người dân K sau chiến tranh nó đang dần hồi phục.
Tôi tạt qua C bộ C2 cũ, ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, có lẽ nó là ngôi nhà lành lặn nhất trong cái phum này, cái hầm dưới nhà sàn vẫn còn đó người dân chưa lấp bỏ chắc họ sợ chiến tranh sẽ còn tiếp tục diễn ra ở đây, quanh khu vực C bộ C2 lúc đó thương binh tử sỹ mang về đó giải khắp quanh khu vực hầm, bao nhiêu nhỉ? Trên 20 thương binh tử sỹ C2 chỉ sau hơn 1 ngày chiến đấu giữ chốt, một con số đáng để suy ngẫm để tưởng nhớ về trận đánh này, khi đó địch mạnh quá, chúng còn mạnh để tập trung quân dần tan nát D7 cũng như cả E209 lúc đó (gần đây tôi mới biết E trưởng Trần Cường của E209 cũng bị thương tại khu vực ngã tư đường tàu và lúc đó không riêng gì D7 bị địch tập trung đánh mà cả D8 D9 cũng cùng chung số phận).
5h chiều tôi về đến E bộ ở cứ Novea, từ ngã 3 trên đường 51 rẽ trái là đi vào E bộ trong 2 dãy nhà mái ngói ven đường, trong E bộ vắng vẻ hơn trước kia bởi toàn bộ đơn vị đã dồn về E ở núi Kimry chỉ còn lại một số ít tại đây, nói là ít so với quân số E cũ chứ còn hiện tại tôi vẫn thấy đông lắm, mỗi nhà cũng có đến 4 - 5 người, họ là ai làm gì thì tôi xin chịu, ở đây tôi chẳng quen biết ai ngoài anh Trung to là anh nuôi trên hậu cần E, lần trước gặp anh ấy rồi khi tôi vào E lấy thư cho D7 mang lên tuyến trước, tôi tạt bừa vào một nhà ngói hỏi mấy anh lính ở đó:
- Các anh ơi! Nhà E trưởng hay chính ủy E là nhà nào? Ban tham mưu E nằm ở đâu?
- Cái nhà thứ 6 tính từ ngoài đường vào nằm giữa dãy nhà này. Ban tham mưu nhà đối diện bên kia đường. Mày ở đơn vị nào? Về E có việc gì?
- Em lính D7 trong Kimry ra mang tài liệu về E nộp.
Nghe vậy mấy anh ấy trợn tròn mắt nhìn tôi hỏi:
- Mày đi từ trong đó ra đây một mình à?
- Vâng! Em đi một mình thôi anh ạ, hôm trước đi từ trong Kimry ra cùng anh em đi tập huấn trên E rồi từ đó về đây có một mình em đi bộ từ sáng đến giờ mới tới nơi.
Nhận xét
Đăng nhận xét