98 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH

 

Ra vậy lính chiến cũng lắm chuyện mê tín ra phết, thôi cứ kiêng cho nó yên tâm ít nhiều các anh ấy cũng có quá nhiều kinh nghiệm rồi, vì chuyện thịt vịt mà nhỡ có chuyện gì thì ân hận lắm. Còn chuyện chính sách dân vận không động vào cái kim sợi chỉ của dân thì chúng tôi thực hiện nghiêm túc không thằng lính nào động đến mấy thứ đó thật chỉ cần thoáng bóng kim chỉ là chúng tôi tránh xa không dám vi phạm.

Lính C2 lúc này có anh đã chuyển qua phá phách nghịch ngợm rồi, thì ra ở đây cũng có kho đạn nhỏ của địch để ở đây, đạn AT với viên đạn đầu bịt giấy bên trong quả đạn khi mở ra tôi xách theo 2 quả nhưng anh Hồng không cho dùng và nghe nói nó rất nguy hiểm nếu không biết cách dùng, viên đạn kia là đạn hơi lắp chung với súng CKC dùng bắn phát một chúng mày không biết lắp lung tung đạn nó nổ ngay đầu nòng súng đấy, thế là vãi hết cả linh hồn với AT chạy thật nhanh.
 Tối hôm đó C2 chúng tôi có bữa cơm tươm tất lợn gà thịt thoải mái nửa đêm khoảng trên 10h tối có món cháo gà và có cả hành tươi nữa chứ thứ gia vị mà lính tôi có nằm mơ cũng chẳng thấy khi ở Nam Chóp, anh Quân quản lý cùng anh nuôi lo cho anh em có bữa ăn rồi xách súng ra ngoài cảnh giới cấp trên để anh em cho ngon miệng. Khổ thật đấy ăn uống cũng phải che dấu, mình ăn uống cho có sức khỏe phục vụ QD chứ có phải cho riêng mình đâu, ăn mới có sức, có sức rồi mới lại đánh nhau, đánh nhau là sẽ thắng và thắng lợi mới có thêm cái ngon mà ăn, ăn rồi lại đánh. Một vòng tuần hoàn luẩn quẩn thế đấy.
 Chúng tôi phân công nhau gác rồi đi ngủ lính cũ có võng mắc lên còn loại như tôi thì chỉ nằm đất lấy đâu ra võng mà nằm, thông tin hữu tuyến được kéo từ D bộ xuống trận địa C2 lúc chập tối trưởng ban tác chiến trung đoàn ông Trọng hói xuống đơn vị tôi mấy lần, dặn đi dặn lại phương án tác chiến cùng nhiệm vụ của C2, khổ lắm hiểu rồi từ hướng VN qua là địch bắn thoải mái đánh chết thì thôi, từ hướng Liếp lương về đây là quân ta không được bắn có gì phải chờ lệnh có thế thôi mà cũng phải nói nhiều, đã vậy tối muộn rồi lão Trọng hói vẫn còn điện xuống C2 dặn thêm lần nữa. Cẩn thận đến thế là cùng. 
 Khoảng hơn 3h sáng trong khi đang ngủ tôi nghe tiếng ỳ ỳ của động cơ ô tô gần đây, rồi thấy im lúc lâu  rồi lại ỳ ỳ, cũng lúc này tiếng chuông hữu tuyến reo vang anh Hồng cầm máy, tôi nằm ngay đó lên nghe rõ tiếng ông Trọng trưởng ban tác chiến E nói trong điện thoại:
- Địch đang vào bằng xe cơ giới trên đường QL1 C2 phải đánh chặn ngay chúng lại.
 Anh Hồng bật ngay khỏi võng gọi mấy thằng chúng tôi.
- Địch, địch đang vào, thằng H.. xuống báo các B rồi chạy nhanh ra báo cho DKZ75ly và khẩu 12.8ly. 
 Tôi xách súng chạy ra tới cổng gọi to anh em B1 B2 đang nằm dưới các công sự hố chiến đấu bên đường, anh em vài người đã thò đầu lên khỏi hố chiến đấu, B2 đóng ngay bên này cổng nên họ thức dậy hết ngay, anh Đông C phó kịp xách khẩu B40 ra tới gần cổng, tôi lúc này sau khi báo được cho 2 B bộ binh thì không thể vận động ra báo kịp cho DKZ và 12.8ly nữa xe ô tô của địch với đèn pha sáng rực đường đã chạy gần đến nơi rồi, nếu tôi vận động lên thì ngược đường với đoàn xe đó của địch nên bắt buộc tôi phải lùi lại vừa hay anh Đông sau cổng chạy ra, anh quỳ ngay xuống đường nâng khẩu B40 lên tôi cũng quỷ ngay xuống vệ đường bên kia trong tư thế chiến đấu, vừa hay xe địch chay tới đi đầu là chiếc xe Doge loại của lính Mỹ và VNCH ngày xưa và trong E của tôi cũng thấy có 1 chiếc chuyên chở thương binh tử sỹ hay gạo xuống D của tôi, lúc này trên đường sáng chưng ánh đèn của xe tải hàng đoàn xe dài trên mười chiếc chúng chạy tốc độ cũng chậm thôi.
 Bùng bình ! anh Đông điểm hỏa ngay phát đạn B40 còn tôi thì phụ họa vài loạt điểm xạ AK vào chiếc xe đi đầu, anh em lính C2 dưới công sự dưới vệ đường xả đạn thoải mái, với cự ly quá gần khiến anh em B1 vế bên kia không dám thò đầu lên nữa, chiếc xe mất lái lao sang bên kia đương đâm thẳng xuống mương, bóng một vài người trên xe kịp lao xuống đường thì bị ngay anh em B2 diệt gọn ngay trước mũi súng, lúc này tiếng kêu la ầm ỹ lẫn trong tiếng súng nổ, anh em B1 cũng đã nhỏm đầu lên khỏi hố chiến đấu bắn thẳng vào mục tiêu dưới lòng mương. Tôi nghe rõ tiếng kêu.
 - Mẹ ơi đau quá. 
 Tiếng kêu bằng tiếng VN mình, sao lại có thằng lính Pốt nói tiếng Việt mình thế này? Con người trước lúc chết bao giờ cũng bật ra tiếng mẹ đẻ của mình kêu than hay giẫy dụa và đây là cuộc chiến giữa 2 giống nòi 2 dân tộc mà sao có thằng cha vơ chú váo nào nói tiếng Việt thế này?
 Tiếng kêu trên đường nhiều quá và lính chúng tôi thét nhau dừng bắn, cũng phải một lúc tiếng súng mới dừng hẳn, 3 xác chết nằm ngay trên đường không còn cựa quậy được nữa máu chảy theo độ cong của lòng đường vào sát lề đường ướt đẫm, bên kia những chiếc xe đi sau lính cũng nhảy xuống khỏi xe trong tư thế nhơ ngác, chúng tôi hỏi:
- Các anh là ai?
- Lính sư 9 quân đoàn 4 đây.
- Trời ơi ! Chúng tôi lính sư 7 đây.

Tiếp theo...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

1- Hồi ức của 1 quân nhân VNCH trong cuộc chiến bảo vệ biên giới Tây nam

1 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

1. Sư đoàn 341- đoàn Bộ Binh SÔNG LAM - Biên giới Tây Nam