53 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Tôi không ngờ nó cái mương nước vớ vẩn này lại lắm cá thế không biết, loại cá ngạnh trắng nó giống con cá trê nhưng màu trắng, cũng nhỏ thôi bằng cái chuôi dao thân nó nhớt nhớt chơn chơn, loại này háu ăn kinh khủng cứ thả cần xuống chỉ 1 2 phút là giật lên con cá rồi giật mỏi tay luôn nhưng lưỡi câu không ngạnh nên hay mất cá về phía sau, giật lên nó văng qua ruộng bên này mương thế là tôi hò hét thằng Ngãi với anh Hồng mang cái màn ra chắn lại rồi giật cá lên văng vào màn.
Từ
trưa đến nửa buổi mà tôi câu đã được đầy thùng
đạn AK rồi, anh Hồng bảo thôi đừng câu nữa nhiều
quá rồi vì lên con nào là anh ấy mổ thịt ngay cắt bỏ
đầu chỉ lấy phần thân cá, anh Thưởng thì bảo cứ
câu đi thừa thì mang cho anh em bên đại liên bên anh
Thắng, cuối giờ chiều đã được gần đầy 2 thùng cá
sau khi cắt bỏ đầu mổ bụng cá, anh Hồng nấu ăn cũng
không ngon nhưng được cái chăm làm, trên chốt này thì
kiếm đâu ra gia vị mà nấu chỉ mò qua bên hầm anh Thắng
là có khóm nghệ nhổ về làm gia vị, cần nổi lửa sớm
nếu không trời tối không đun bếp được, địch sẽ
phát hiện ra ánh lửa trên chốt chúng đã biết vị trí
của chúng tôi khi đám trinh sát địch mò vào và đạn
cối 82ly của chúng cũng mới bắn vào chốt chúng tôi gần
đây, vài thanh củi tre khô nửa quả đạn B40 là có bếp
cháy ngay và cũng chỉ 1 lúc là đã có nồi cá chín cho
bữa tối rồi, chúng tôi san xẻ ra mấy cái vỏ thùng
đạn bê sang tận nơi cho anh em ở 2 hầm bên cạnh mấy
ông hàng xóm này được bữa cá ngạnh nấu nửa kho nửa
canh nóng mà xì xụp, có cái ăn chỉ là 1 chuyện có công
ăn việc làm với nhau mới là cái chúng tôi thấy vui hơn
cả.
Niềm vui nhỏ bé đó được anh em chúng
tôi xây dựng lên bằng những cái bỏ đi trong điều
kiện khó khăn nhất, cái vui và thích thú nhất là được
giật cần câu khi câu cá và trên cái lưỡi câu đó có
con cá, thành quả của lao động được cộng thêm chút
hứng thú say mê để quên đi thời gian vô bổ này. Tôi
cũng là loại sát thủ của cá từ nhỏ ít có điều kiện
đi câu cá, kinh nghiệm câu cá thì không có nhưng mỗi
khi tôi cầm cần câu đi câu cá thì bao giờ cũng có cá
ăn và hình như chưa bao giờ về tay không cả và cũng từ
câu chuyện này tôi rút ra được bài học kinh nghiệm dù
bất kể nơi đâu ở bất kể hoàn cảnh nào, khó khăn
cỡ nào nếu biết cách chúng ta vẫn tạo được niềm
vui cho cuộc sống, hào hứng hay nụ cười trên môi là
do chính chúng ta tạo lên từ những việc tự làm nhỏ
nhất, càng bế tắc về hoàn cảnh thực tế chúng ta
cũng càng cần bình tĩnh hơn để tự mình sáng tạo mà
tìm ra niềm vui dù là nhỏ bé, đôi tay khéo léo và cái
đầu sáng tạo thì việc gì cũng có thể làm được cả.
Anh
em chúng tôi tạo được niềm vui trên chốt bằng câu cá
vừa giải trí giết thời gian vừa có cái để cải thiện
cuộc sống, thiếu cơm thì ăn cá trừ cơm vậy, thế
rồi tôi cũng xin anh nuôi được ít dầu lạc làm bữa cá
rán chứ quay đi quẩn lại món cá nửa kho nửa canh này
mãi cũng chán.
Hôm đó cũng khoảng thời gian
cuối tháng 10.1978 đêm đó chúng tôi gác về ca đầu,
trời hơi lất phất mưa bay khoác tấm nylon đi mưa hơi
lạnh quấn cái khăn mặt vào cổ cho ấm cài khuy áo kín
cổ chân đi giày buộc chặt cổ chân lại mà muỗi vẫn
đốt khắp người, muỗi ở đâu mà lắm thế vo ve vo ve
bên tai rồi nhói một cái thế là nhè nhẹ đập muỗi
trên mặt, mỗi ca gác phải đập tới cả ngàn lần,
tôi để ý muỗi nó đốt cũng có giờ có thời gian cả
chứ không phải khi nào chúng cũng đốt đâu. Xẩm tối
đến độ 22h là lúc chúng cắn mạnh nhất từ 1h sáng
trở đi là chúng ít đốt ít cắn rồi, khi đó chúng
biến đi đâu không ai rõ nhưng đến giờ thì ở đâu ra
mà lắm vậy không biết?
Sang ca gác thứ 2 từ
khoảng 1h đến 3h sáng thời gian này là yên ắng nhất,
địch cũng có thể mò vào chốt lúc này trinh sát hoặc
ém quân đánh vận động vào tinh mơ sáng hôm sau, đó là
kinh nghiệm và cũng là chiến thuật mà xưa kia các sỹ
quan QDNDVN đã từng dạy cho bọn Pốt và bây giờ chúng
cũng dùng đúng cái chiến thuật này để đánh lại sư
phụ của chúng, phải thừa nhận rằng lính Pốt là
những học trò giỏi với cách đánh mà chúng từng học
được, cũng thiên biến vạn hóa theo từng hoàn cảnh
của chiến trường, cũng xuất quỷ nhập thần, cũng
nhanh chóng bất ngờ và cũng luồn sâu ém sát. Và sư tổ
của chúng đây hôm nay phải căng mắt ra mà gác mà cảnh
giác với những chiến thuật chiến lược của chúng sau
khi chúng đã thêm mắm thêm muối cho phù hợp với hoàn
cảnh hiện tại của cuộc chiến.
Cũng giờ này
thỉnh thoảng anh nuôi có đem cơm lên chốt, anh nuôi thì
thường đi lại bất tử về thời gian, tiện lúc nào là
mang lúc bấy giờ, đâu gần hơn là tạt qua, hôm thì đi
có mỗi một người, hôm thì rầm rập cả đoàn 5 6 anh,
anh Quân quản lý thỉnh thoảng cũng lên chốt mang cơm
cho anh em của đơn vị, anh hay tạt qua hầm của tôi,
hôm thì cho thằng em hộp sữa khi thì nhúm thuốc rê với
gói trà Blao' thời đó, quá quý của hiếm hoi của lính,
đồ xa xỉ thời chiến tranh, anh Quân luôn quan tâm đến
tôi dặn dò cẩn thận trong mọi tình huống, anh cho tôi
tình cảm của người anh ruột thịt đối với thằng em
nhỏ bé của mình, tôi đón nhận tình cảm của anh với
lòng biết ơn và tự hào là có người anh yêu thương tôi
như những người ruột thịt.
Kể cũng lạ, cả 10 thằng cùng vào một lúc anh trọn đúng tôi để dành cho tôi những tình cảm nhiều hơn cả, đó là duyên phận kết nối anh em tôi cho đến tận ngày hôm nay.
Nhận xét
Đăng nhận xét