48 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Tôi
được phân công gác đôi cùng anh Hồng A trưởng, anh
này tính tình hiền lành, rất gương mẫu trước công
việc hay mệnh lệnh chiến đấu, nhiệt tình hăng hái,
nói là làm mà làm đến nơi đến chốn, là đồng đội
tin tưởng được 99,9%, sau này anh bị thương tất cả 3
lần và rồi có thời về làm lính của tôi khi ở viện
về, anh Hồng có trách nhiệm kèm cặp tôi cùng ăn cùng
gác cùng ngủ trong hầm chữ A khi thay gác, anh này người
bé nhỏ nhưng rất chăm làm lo cho anh em từng hớp nước
sôi trên chốt, tính tình cẩn thận chu đáo ăn nói dễ
nghe và cũng hay tâm sự với tôi nhiều chuyện gia đình
xã hội, chuyện xưa chuyện nay, chuyện yêu đương sau
này. Chúng tôi hiểu nhau và quý mến nhau thật sự.
Anh
Thưởng thì khỏi nói rồi, dân Thanh hóa nghe nói nhà đâu
gần thành nhà Hồ Tây đô cũ, đánh nhau cũng rất liều,
nói tiếng nặng hơi khó nghe, anh này vui tính rất dễ
mến bởi tính trân thật.
Chúng tôi nhanh chóng
phân công công tác và vị trí hố gác cũng như tình hình
thực tế của hầm hố chiến đấu và kinh nghiệm trên
tuyến chốt này, anh em tôi thống nhất với nhau một
điều :
Nếu địch vào dù chúng mạnh đến đâu
chúng tôi vẫn phải bám chốt đánh đến cùng, đánh đến
chết thì thôi và không bao giờ bỏ chạy. Cái đó lính
chúng tôi gọi là thật chí cốt.
Người lính
phải thật trí cốt khi chiến đấu, đó là niềm tin ở
nhau không thể khác được và khi đã có những người
đồng đội chí cốt với mình đánh đến cùng thì chúng
tôi sẽ là một tập thể mạnh của C2 trên tuyến chốt
này.
Những
ngày tiếp theo trên hầm này cũng buồn tẻ, đêm gác 2
ca ngày thay nhau cảnh giới vạ vật bên cái lán tồi tàn
ngủ ngày trong căn hầm chật chội đó, 3 bữa ăn mỗi
ngày không đủ no vì lúc này phải giảm tiêu chuẩn ăn
chi viện cho miền Bắc, sáng sớm cơm bình thường còn
hơi ấm nóng, trưa chiều cơm nguội tanh, riêng bữa tối
thì ăn cơm nắm mỗi thằng 1 cục cầm mà ngặm mà cạp,
cá kho khô, muối vừng, canh rau nấu với mỳ tôm, lính
chốt chúng tôi có cảm giác thiếu đói, nhưng thôi tình
hình chung của đơn vị và có kêu cũng không được. Đồ
cải thiện thì lấy đâu ra trên cái chốt này mà cũng
đói tý chút thôi làm gì mà nhặng lên vậy được.
Chiều tối muộn hôm đó anh Lịch mò ra hầm
tôi kiểm tra, sau khi đi 1 vòng ngó nghiêng rồi quay ra tôi
bám theo xin phép anh cho tôi về phía sau thăm thằng Bình,
nó mới nhắn anh nuôi mấy ngày nay, nó bị hắc lào rất
nặng khi lên chốt có 10 ngày hiện đang nằm ở tuyến
sau chỗ anh nuôi hàng ngày phụ giúp chuyện cơm nước cho
đơn vị. Tôi nói :
- Báo cáo đại đội trưởng em
xin phép ngày mai về tuyến sau chơi với thằng Bình,
chiều tối mai em sẽ theo anh em vận tải chuyển gỗ lên
chốt và về hầm vào tối ngày mai.
Anh Lịch
ngần ngừ 1 lúc rồi đồng ý, anh cân nhắc cũng phải
thôi, chuyện đơn vị đang tác chiến muốn cho tranh thủ
về tuyến sau thăm hỏi anh em bạn bè cũng được nhưng
cũng cần lựa xem ra sao đã, rồi chuyện lính HN của
trung đoàn đào ngũ nhiều quá nên chúng tôi bị anh em cán
bộ cảnh giác, giáo dục là 1 chuyện nhưng ngăn chặn
trước vẫn hơn và cái tiếng của việc đó khi đó gây
ảnh hưởng rất nhiều đến những anh em có tư tưởng
tốt quyết tâm ở lại cùng đơn vị chiến đấu và tôi
cũng không ngoại lệ.
Sáng hôm sau tờ mờ sáng
tôi bám anh nuôi cùng về, lúc này cả hầm đã thức dậy
có người đang ra bờ mương đánh răng rửa mặt, anh
Thưởng nói đùa với tôi :
- Tao đố mày dám đi trên
bờ mương, đi bình thường và thẳng lưng từ đây về
hầm mày cũ tao sẽ mất cho mày bao thuốc lá khi đơn vị
phát gần nhất.
- Em sợ gì mà không dám đi, anh nhớ
nhé.
Nói rồi tôi thủng thẳng đi trên bờ
mương, lúc này trời đã sáng mờ mờ, tôi tính rằng
quãng đường đó đi mất 3 phút chưa kể những khúc lấp
sau những cái nhà nửa chìm nửa nổi kia, từng đó thời
gian không kịp để địch nhìn thấy và phát hiện ra tôi
đi trên bờ mương mà bắn.
Tôi thật sự không ngờ chỉ
đi được 50m thôi là địch bắt đầu bắn, lúc đầu
thì 1 vài viên sau chúng bắn rát quá, đạn nổ toang toác
trên đỉnh đầu, đạn bay đi xé không khí tiếng nổ
mỗi lúc một to chứng tỏ chúng bắn rất gần người
tôi, không thể chịu hơn được nữa tôi nghiêng người
ngã xuống bờ mương rồi lăn tõm xuống mương ướt hết
cả, nằm im một lúc cho chúng hết bắn tôi lội nước
đi về C bộ, vậy là hỏng ăn bao thuốc của lão Thưởng,
nhìn vào chốt mấy lão đứng khuất sau cái hầm nhe răng
cười khanh khách, ghét thật.
Tôi về đến C
bộ thì gặp ngay anh Lịch đứng ngay đường vào, mặt
anh đang cau có nghe chừng đang bực bội điều gì, vớ
được tôi mò vào anh xả cho 1 trận :
- Ai cho mày đi
nghênh ngang trên bờ mương như thế? Muốn chết hả?
Thì ra ông này đứng đó nhìn thấy tôi hiên
ngang đi trên bờ mương trong cái buổi sáng hôm đó, anh
ấy run hết người vì sợ cho tôi run vì bực tức bởi
thằng em ngu, rồi anh chửi tôi tiếp.
- Mày tưởng
như thế là anh hùng là dũng cảm hả? Đồ ngu nó bắn
chết mày thì mày thiệt thân báo hại chúng tao bị kỷ
luật vì không bảo ban mày. Lần này tao cảnh cáo, lần
sau mà như vậy tao đá cho mày 1 trận để nhớ lâu. Mày
muốn thể hiện mình dũng cảm hả? Hôm nào đánh nhau
tao cho mày thoải mái thể hiện xem bản lĩnh của mày tới
đâu?
Tôi nem nép sợ, cũng bởi mình ngu thật,
anh nói cũng đúng anh thương mình mà nói thôi, người
anh cả của đại đội luôn lo lắng cho đàn em mà. Anh
Lịch nói ngắn gọn thế thôi và không bao giờ nhắc lại
nữa, tôi cũng nhận ra lỗi của mình và hứa lần sau em
không làm thế nữa.
Cũng tưởng anh thi hành kỷ
luật tôi ngay và lý do rất đơn giản là không cho tôi về
chơi với thằng Bình nữa nhưng không thấy anh nói gì,
một lúc sau anh bảo tôi :
- Thôi ! thẳng đây theo bờ
ruộng này, đi theo vết chân của anh nuôi vẫn đi không
được đi vào đường lạ chưa có vết chân, từ đây
về D rồi rẽ trái ra đường mà về anh nuôi. Nhớ tối
nay phải lên chốt đấy.
Nhận xét
Đăng nhận xét