60 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Số
mệnh đã được định đoạt anh bắt buộc phải nhận
quân hàm chuẩn úy và cái chức vụ đại đội phó C13
quyền đại trưởng, có thể đối với ai đó đây là
đại hỷ, đại may mắn nhưng với anh Phắng thì đây là
đại buồn, binh nghiệp đã định đoạt số phận con
người với nhiều kinh nghiệm chiến trường.
Anh
Phắng thông báo với chúng tôi cái tin buồn này, vậy là
chúng tôi lại sắp phải rời xa người anh lớn trong B,
khi nghe ai cũng buồn nhưng chẳng biết nói gì để an ủi
vì hoàn cảnh ai cũng như nhau, anh Phắng sẽ ở lại B C
thêm vài ngày nữa mới về đơn vị mới nhận nhiệm vụ,
các B trưởng khác trong D cũng bị thuyên chuyển qua bên
D9, trong đợt thuyên chuyển này có người của D7 sau này
là D trưởng D9.
Anh em chẳng còn mấy thời gian
bên nhau chúng tôi tâm sự với nhau tất cả nỗi lòng
chuyện buồn chuyện vui, trong lúc hứng chí tôi đưa cho
anh Phắng đọc lá thư của Bố tôi gửi cho tôi ngày cuối
cùng khi còn ở Hà Sơn Bình trước khi vào Nam, anh Phắng
vài ngày nữa sẽ về đơn vị mới, chúng tôi thì muốn
thời gian đừng trôi để giữ anh ở bên chúng tôi thêm
lâu hơn nữa và lúc này anh ấy vẫn là B trưởng của
chúng tôi.
Tôi và thằng Bình xin phép anh
Phắng lên E về cứ ba lô lấy thêm quần áo, thằng Bình
còn bộ quần áo nữa chưa mặc trong khi chúng tôi rách
nát hết rồi, lúc này lính HN đoàn tôi trong E chỉ còn
đếm đủ trong đầu ngón tay, số hy sinh, số bị thương
và số đông tranh thủ lúc chiến trường nhộn nhạo bỏ
trốn về tuyến sau, họ đã đi đâu có Trời mới biết
còn những thằng như chúng tôi thì nằm lại C đến bài
hát trên cái Radio của D trong chương trình ca nhạc cũng
là điều ước mơ thì làm sao mà biết tin tức của toàn
thể anh em lính HN đoàn tôi vào E 209 đã đi đâu?
Tiếng đồn lính HN bỏ ngũ nhiều như 1 câu chuyện thời sự nóng bỏng mỗi khi thằng lính HN xin đi đâu với nhau. Trên C bộ đã không đồng ý phê duyệt chuyện tôi và thằng Bình cùng nhau về cứ ba lô trên E nhưng anh Phắng đứng ra bảo đảm chuyện cho 2 thằng tôi đi, chuyện này sau gần 1 năm tôi mới biết buổi họp tối hôm đó trên C bộ xoay quanh chuyện 2 chúng tôi sáng mai về cứ ba lô của E, anh Phắng đã phải lấy cả cái mác Đảng viên của mình bảo đảm cho việc đó.
Vậy là ăn sáng
hôm sau xong 2 thằng tôi lên đường về E, khi đi phải
đi qua con đường trước cửa C bộ cách nhau 1 khoảng
rộng, anh em trong C bộ nhìn theo chúng tôi và khi đó 2
thằng chúng tôi đâu có hiểu chuyện phức tạp đến như
vậy, đơn giản là 2 thằng chúng em về cứ lấy bộ
quần áo trên E rồi về đơn vị thế thôi, vậy thì
những ánh mắt đổ dồn nhìn theo 2 chúng tôi để làm gì
nhỉ?
Khoảng 9h sáng chúng tôi về đến cứ ba
lô trên E bộ, lấy xong bộ quần áo rồi đi về, về
được nửa đường thì gặp cái xe chở gạo cho D7 chạy
ngang chúng tôi đu lên xe đi về đơn vị, 10h sáng chúng
tôi đã về đến C bộ C2 thời gian đi về nhanh hơn với
xin phép 2h, khi về ngang C bộ C2 anh Tập CTV đứng ngoài
cửa hầm nhìn ra thấy 2 thằng chúng tôi đi về thì cười
rồi gật đầu chủ động chào chúng tôi, lúc này tôi
chưa hiểu cái gật đầu chào đó chỉ biết rằng anh Tập
là người CTV dễ gần dễ mến sống hòa đồng với 2
thằng binh bét chúng tôi trong đơn vị.
Thực ra cái gật
đầu chào đó là anh tỏ ra bằng lòng, tin tưởng ở lập
trường của chúng tôi, việc chúng tôi về cứ anh Phắng
đã đánh bạc với số mệnh và anh đặt hết cho canh bạc
này bởi anh Phắng đã tin tưởng ở chúng tôi. Anh Phắng
là người thắng trong canh bạc đó, anh đã đặt hết
niềm tin ở 2 thằng chúng tôi và chúng tôi cũng không bao
giờ phụ lại lòng tin của anh.
Cái ngày anh em
tôi không hề mong nó đã đến, anh Phắng khoác cái ba lô
lép kẹp về đơn vị mới, lính thì không tiễn chẳng
đưa không bắt tay chẳng chào chẳng hỏi, dù rất muốn
nhưng chúng tôi không dám làm mọi cái kiêng khem anh em đã
dặn nhau trước cả rồi, anh Phắng đứng dậy lặng lẽ
đi anh nhìn chúng tôi rồi kiên quyết bước không quay lại
nhìn chắc anh sợ nếu quay lại nhìn chúng tôi anh không
đủ bản lĩnh bước trước những ánh mắt nhìn anh đầy
ngây thơ khờ dại cần có anh ở bên nâng đỡ rìu dắt.
Rồi số mệnh cũng cho anh em tôi lại gặp nhau sau 2 tháng
khi C2 D7 chúng tôi vào thay chốt cho C13 D9 để anh em C13
rút ra ăn Tết Nguyên đán bên ngã tư đường tàu, trong
lúc nhốn nháo thay chốt người ra, quân vào lộm nhộm
trong đêm tối câu đầu tiên anh hỏi to anh em đơn vị cũ
:
- Thằng H. .. đâu? Anh Phắng không quên tôi và lúc
này anh đã là C trưởng C13 D9
- Em đây.
Anh
em tôi gặp nhau vui quá, mừng quá, anh vẫn luôn biết
tin tức của đơn vị cũ và không bao giờ anh quên hỏi
thăm thằng em nhỏ của anh, và sau này trên đường hành
quân truy quét địch anh em tôi thường xuyên gặp nhau hơn,
cái dáng anh gầy gầy cao cao với cái bao da của khẩu
K54 sệ bên hông trên đường hành quân và trên tay luôn
cầm theo cái bản đồ là hình ảnh tôi lưu được ở
anh nhiều nhất những ngày trên chiến trường K năm xưa.
Chúng tôi lại sống những ngày tháng tiếp theo
với cán bộ B mới, cũng người trong C thôi nhưng là ai
tôi không nhớ, giờ đây tối đến chúng tôi thêm nhiệm
vụ 3 B bộ binh thay nhau đi phục bên ngã tư bờ mương
gần khu vực chốt của C3, nó gần khu vực hầm gác của
tôi cũ trên tuyến chốt bên bờ mương ngang vậy là cách
2 ngày B của tôi lại phải đi phục 1 đêm, quân số ít
nên đi cả B về cũng cả B, vài thằng lèo tèo lên cái
bờ mương khi bóng đêm chìm xuống, thay nhau gác cả đêm
số còn lại quấn áo mưa lại mà ngủ giữa trời đất
bao la trên trời cao nhiều ngàn tinh tú, mùa này cũng hết
mưa rồi trời đêm lạnh lắm, quấn áo mưa vào người
nằm cũng ấm nhưng hơi người đọng lại trong áo mưa
rơi xuống làm giật mình vì giọt nước lạnh, có đêm
chưa đến phiên tôi gác đã hết thời gian anh em bấm
nhau lặng lẽ rút về trước khi trời sáng.
Nhận xét
Đăng nhận xét