114 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Quân
số ta bên đó tổng số 20 người, 15 người của B2 phần
lớn là lính mới bổ xung trước và cả sau chiến dịch
giải phóng N.P., đại phó Đông cùng 4 người bên đại
liên số 2, trong số này đã hy sinh và bị thương mất
vài người từ đợt đầu tiên và trận pháo kích vừa
qua nên chính thức chỉ còn hơn chục người, số thương
binh tử sỹ đó vẫn chưa kịp chuyển về còn để dưới
công sự chiến đấu, khẩu 12,8ly của ta sau khi bị quả
đạn DKZ của địch gần như mất sức chiến đấu không
thể chi viện cho B2 được nữa, về nhân lực thì họ là
lính đánh phối thuộc của E nên họ cũng chỉ lo cho
người của họ chứ chẳng giúp chúng tôi được gì hơn.
Tổ vận tải chốt dọc đường tàu cũng không giúp gì
được nhiều vì anh em bên đó không có hỏa lực mạnh,
C3 họ cũng thấy tình cảnh bi đát của của B2 C2 hiện
tại nhưng vì ở khoảng cách xa nên sự chi viện cũng
giới hạn hơn nữa họ cũng đang phải chống cự với
cánh quân địch hướng bên đó. Thật là một tình huống
ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi lúc này đang ở hầm
C bộ lúng túng không biết làm gì thì vừa hay anh Hồng ở
đâu xồng xộc chạy về, thấy tôi anh nói trong tiếng
thở từng từ đứt quãng:
- Mày xuống anh
nuôi nói với thằng Quân dồn hết người qua cho B3, có
bao nhiêu người đi hết.
Tôi định chạy đi thì
anh nói tiếp:
- Xong qua B1 bảo anh Tập chuyển
ngay nửa số người bên B1 và khẩu DKZ75 về bên này
ngay, đi đi.
Tôi chạy xuống anh nuôi còn anh chạy
qua hầm cối, dáng anh lom khom chạy cúi thấp để tránh
đạn tay lăm lăm khẩu K54 dương búa đập sẵn. Tôi xuống
báo cho anh Quân rồi chạy qua truyền mệnh lệnh của C
trưởng cho anh Tập và thúc dục anh làm ngay không B2 nguy
mất rồi, anh Tập kèm khẩu đội DKZ đi còn tôi dẫn
được 3 anh em của B1 qua B2, đạn địch cứ bắn chúng
tôi cứ chạy về hướng B2, lúc này pháo cối địch đã
dừng hẳn nên chúng tôi cũng yên tâm đi, lên đến dưới
khẩu 12,8 ly của ta thì 1 người đang cõng thương binh
chạy ra. Tôi hỏi:
- Ai đấy?
- Anh
Đông, tiếng trả lời là của thằng Chinh Thanh hóa, nó
đang là B phó của B2.
Tôi bàn giao luôn 3 người
chi viện cho nó và đỡ anh Đông cõng về hầm C bộ, anh
đã ngất đi do bị thương mảnh DKZ vào bụng, máu ra
nhiều ướt hết vạt áo trước bụng và lưng áo của
tôi.
Đặt anh nơi cửa hầm tôi gọi thằng hữu
tuyến ra băng bó vết thương cầm máu cho anh Đông còn
tôi vào quay máy gọi cho D xin gặp C trưởng C5 anh Ngát đệ
nghị nối máy gấp:
Đầu dây bên tiếng anh
Ngát: a lô nghe đây.
- Em H liên lạc C2 đây, anh cho
bắn cối hướng B2 dọc đường tàu cách chốt 30m trở
ra chi viện ngay cho chúng em, địch đông lắm, anh Hồng
bảo em gọi thẳng cho anh.
- ừ! tao bắn ngay, thì tao
vẫn bắn cối 82 cho chúng mày mà. Cúp máy.
Tôi biết
ông Ngát này rất quý và phục tài C trưởng Hồng của
tôi, tôi cũng chơi thân với thằng liên lạc của anh Ngát
nữa nên mỗi lần có việc qua C5 tôi hay ghé chơi với
anh, anh quý tôi lắm có gì mang ra cho ăn hút hết, lúc nào
gặp anh cũng khen tôi thằng em nhanh nhẹn đẹp giai
thế.
Thật ra đấy cũng là cái trò ma lanh của
mấy ông liên lạc cả thôi, đôi khi cũng thay quyền C
trưởng phát lệnh bừa miễn là có lợi cho đơn vị là
được rồi, tôi làm vậy cũng bởi tình huống bắt buộc
mà thôi.
Nói
với anh Ngát xong tôi chạy về hướng B2 ngay, không quên
cầm theo cái mũ sắt của thằng hữu tuyến, nó ngồi
trong hầm cần gì của này, phải giữ cái chỗ đội mũ
cho ông bà già nhờ nữa chứ.
Cối 82 của C5 đã
chuyển hướng và bắn cho B2, nghe đường đạn cối rơi
qua đầu tôi biết điều đó, vậy là tôi đã đề nghị
C5 bắn chi viện cho B2 rất kịp thời, những quả đạn
cối liên tiếp rơi xuống dọc đường tàu với những
đốm lửa lóe sáng, địch lúc này cũng bắn vào chốt
rất mạnh, tiếng đạn nổ toang toác khắp nơi, đạn DKZ
của ta bắt đầu bắn về hướng khẩu 12.8ly của địch,
khẩu đại liên của ta cũng bắt đầu bắn phản lại
rất mạnh, các tay súng B41 B40 cùng AK và trung liên ta cũng
đã ngóc đầu khỏi công sự bắn ra.
Địch bên ngoài cũng bắn vào cấp tập hơn ở hướng B2, những ánh chớp lửa liên tiếp bụi mù không còn nhìn thấy gì nữa, đất đá văng lung tung, tiếng nổ chát chúa đinh tai nhức óc, hướng 2 B còn lại cũng vậy nhất là khẩu đại liên số 1 bắn quét trên con đường đất đỏ liên tục gần như không nghỉ, xen lẫn tiếng AK điểm xạ nhát gừng chứng tỏ bộ binh địch cũng liều mạng xông lên từ hướng đó, hướng đối diện của B1 và B3 cũng thấy nổ súng dữ dội. Như vậy là số lượng địch tham gia đánh chốt ta lần này rất đông, hợp đồng cả pháo binh và hỏa lực mạnh cùng đánh dát ở toàn tuyến chốt chặn này, C1 và C3 cũng nổ súng không dừng.
Tôi vận động đến hướng B2 nhưng còn cách khoảng 50m nữa thì không thể lên được nữa, đành rúc đầu vào gốc cây dừa đã bị bắn cụt ngang thân cây nằm lại đó chờ khi ngớt tiếng súng sẽ vận động lên sau, từ phía sau lưng tôi nhìn rõ qua chớp ánh lửa, lính ta trong những hố chiến đấu vẫn kê súng lên thành công sự bắn ra hướng đường tàu, địch vẫn pháo kích dữ dội nện lên đầu lính ta, tôi nằm chơ vơ giữa vườn cây thấy cũng sợ muốn chạy lùi lại.
Nhận xét
Đăng nhận xét