67 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

 

Đúng là tôi không quen địa hình thật, làm sao bằng nó ở đây mấy ngày rồi, nó dành phần nguy hiểm nhất cho mình và bảo tôi nằm ngoài cảnh giới chi viện cho nó, cũng chỉ một lúc nó lôi được ra một cái xác tôi và nó khệ nệ bê chạy về cuối công sự, tôi bỏ súng của tôi lại và xốc cái xác lên vai chạy về tuyến sau, cái xác vẫn còn nóng ấm, trời tối đen có nhìn thấy gì đâu tôi chạy một mạch đứt cả hơi mới về đến ngang hầm trung gian, cái xác trên vai sao mà nặng thế tay nó buông thõng phía trước lẹt quệt dưới chân tôi, chân thấp chân cao bước dài bước ngắn tôi vác cái xác về ngã rúi ngã rụi nhiều lần trên cái đưởng gồ ghề đất đá đó mà chạy.

 Vào đến bờ mương thì cả mồm mũi và tai tôi cùng thở, nhịp tim tăng tốc đập ầm ầm, sau cú ngã cuối cùng này tôi không đi nổi nữa đành để đó nghỉ lấy hơi, cũng may anh em vận tải của D vừa lên đến nơi họ nhanh chóng cho cái xác vào cáng khiêng chạy về C bộ, tôi lệt bệt chạy theo sau, về đến C bộ đặt tử sỹ đó nghỉ rồi còn chuẩn bị đưa tử sỹ về tuyến sau. Anh Tập chạy ra hỏi tôi :
- Thằng nào hy sinh đấy?
- Em không biết. Tôi vừa thở vừa trả lời anh Tập.
 Cẩn thận anh Tập lấy bật lửa soi xem mặt thằng nào đã hy sinh rồi còn làm công tác thương binh tử sỹ, tên tuổi quê quán.  
 Trời ! Thằng nào đây thế này? Mặt mũi lạ hoắc lạ hơ đen thủi đen thui quần áo đen sì đen sịt thế này? Thôi chết rồi chúng tôi đã mang nhầm thằng lính Pốt từ trong hầm ra rồi, thì ra thằng Bình mò vào đến nơi vớ được cái xác nào là lôi ngay ra cái đó nó không phân biệt được thằng nào là người của mình thằng nào là lính Pốt. Báo hại tôi lại phải vận động lên tiền tiêu báo tin lấy nhầm tử sỹ và phải làm lại lần nữa, còn anh em vận tải phải cáng cái thằng lính Pốt kia đi vứt, trước khi đi anh Tập còn dặn với theo :
- Vứt xa xa vào nhớ, để gần đây thối lắm không chịu nổi đâu.  
 Đúng là nó sẽ thối thật nhưng việc nhầm lẫn của thằng Bình và tôi nó còn thối hơn, chuyện nhớ đời của đi lấy tử sỹ.
 Tôi vận động lên tiền tiêu lần nữa báo chuyện nhầm tử sỹ rồi mang được tử sỹ C2 ra, trên đường chuẩn bị về thì địch bắn qua bằng trung liên rất mạnh, tôi và anh Lịch thay nhau vác tử sỹ chạy về tuyến sau, trong đêm tối tôi vẫn nhớ cái dáng anh Lịch cõng ngược tử sỹ chạy, 2 lưng ấp vào nhau lưng khom khom tay vít chặt phần hông và bụng tử sỹ áp sát lưng mình, từng bước ngắn nhưng nhanh chân, tôi chạy sau 2 tay 2 súng, cái chân tử sỹ lệt quệt hất hất theo nhịp bước chân chạy trong đêm tối.

Tới bờ mương thì cũng gặp vận tải sau khi đi vứt cái xác thằng Pốt cũng quay lên đến đó họ nhanh chóng chuyển tử sỹ về tuyến sau. Cả đêm đó tôi cùng anh Lịch lo chuyển gỗ lên tiền tiêu cho anh em củng cố hầm hố, phải gần 4h sáng tôi và anh mới xong việc về hầm C bộ nằm nghỉ  . Một đêm căng thẳng và mệt mỏi với hàng núi công việc anh em tôi đã làm xong, trước khi về chúng tôi ghé qua B của anh Lâm bên trung gian cánh trái, anh em họ cũng đào hầm suốt đêm, cả C2 khi đó không ai ngủ cả họ đã thức để củng cố hầm hào công sự, họ đang canh giữ biên cương của Tổ quốc.
 Chốt C2 khi đó im lặng hơn thỉnh thoảng vẫn vọng sang tiếng quát tháo hay tiếng đập đóng cọc của lính Pốt làm hầm nhưng thực ra nó không yên lặng một chút nào, cơn giông tố của mưa bom bão đạn đang hình thành và cuộc chiến tàn khốc sẽ xảy ra trong rạng sáng mai khi những tia sáng đầu ngày vẫn còn lâu mới ló rạng.

Tôi và anh Lịch về đến C bộ cũng gần 4h sáng, mới nằm chưa ấm chỗ bỗng đồng loạt súng ta và địch cùng nổ mỗi lúc một căng thẳng hơn rồi những tiếng động lạ vang lên ầm ầm giữa không gian yên tĩnh này, tiếng súng thì đã đành nhưng tiếng động lạ như tiếng máy nổ thì lại là chuyện khác, giữa chốn đồng nước mênh mông này đó là điều đáng quan tâm, rồi bên hướng cánh phải bên dưới C bộ cũng đồng loạt nổ súng tiếng nổ gần nghe chát chúa, ánh chớp đầu nòng liên tiếp, kèm giữa những loạt đạn của trung liên RPD và AK là những phát đạn B41 B40 của cả 2 bên.

Chúng tôi lao ra công sự chiến đấu, giờ đây thì cả tuyến chốt C2 chúng tôi đã nổ súng, ý đồ của địch đã thể hiện rõ chúng không còn là muốn bắn qua bắn về nữa mà là một trận đánh lớn muốn dứt hẳn cái chốt này và C2 chúng tôi là những người lính phòng ngự.

Tiếp theo...

Nhận xét