50 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Tôi
ghét nhất cái thằng Tuấn lính 1977 quê Hải hưng thằng
này cũng lưng gù gù người một mẩu lùn tịt mắt híp
tịt lúc nào cũng nheo nheo như bị cận thị, mỗi khi lên
chốt nó toàn đi giày vải dẫm chân vào nước đầy cả
chân và giày, nó bước chân trên bờ mương cứ huỳnh
huỵch nước trong giày của nó nghe lọp bọp bước chân
thì líu díu vào nhau, cái quần dày và ướt nghe soạt
soạt như báo động cho anh em trên chốt từ xa là tao đang
mang cơm vào cho chúng mày đây không bằng ấy. Đã vậy
nhiều lần tôi hỏi ai? Nó đều không trả lời, tôi
điên thằng này lắm muốn dạy cho nó 1 bài học để nó
nhớ đời nên hôm nó mang cơm lên chốt tôi cảnh cáo nó
:
- Lần sau tao hỏi ai mà mày không trả lời là tao
bắn bỏ mẹ mày đấy. Chết đừng kêu oan.
Nó
trả lời tôi :
- Việc gì phải hỏi, giờ này là
anh nuôi mang cơm lên nghe tiếng chân đi thì biết.
-
Tao không cần biết anh nuôi mấy giờ mang cơm lên chốt
nhưng khi tao hỏi mày phải trả lời, mày có biết dọc
bờ mương này về hầm của anh Phong là 250m không có hầm
nào nữa không? Nhỡ địch luồn vào tao thì tưởng là
anh nuôi thì sao? Lần sau tao hỏi mà không nói là tao bắn
đấy.
- Bắn tao thì khỏi ăn cơm nhé.
- Mày là
cái gì mà không cho tao ăn cơm? Tao ăn cơm của quân đội
làm việc của quân đội nhé, tao giữ chốt và không cần
biết thằng nào nấu cơm mang lên cho chúng tao ăn, việc
của mày là nấu cơm và không phải ra đánh nhau, mày
không làm để người khác làm rồi mời mày lên chốt
như chúng tao.
Lý sự với nhau vậy thôi, nó
chẳng hiểu và thông cảm cho chúng tôi trên cái hầm này,
đêm gác cũng thấy lạnh lưng lắm chứ. Được mày cứ
bướng đi có ngày ông cho mày xuống mương cho biết mặt.
Sáng hôm đó khoảng gần 4h anh nuôi mang cơm lên
chốt tôi thấy có 1 anh vác thêm khẩu súng, trong đêm
tối chẳng nhìn thấy gì nhưng biết là súng, đồ đạc
của anh ấy cũng nhẹ thôi, mấy cái túi với khẩu súng
được bọc trong cái túi đựng súng bằng vải bạt khoác
dọc theo sau lưng, rất tự nhiên anh ấy chui vào lán
ngồi, tôi nhận cơm của anh nuôi xong thì thấy anh ấy
lấy cái bao cát dựng sẵn cạnh hầm rồi mang ra phía hố
gác của anh Hồng, tôi để ý theo dõi quái cái lão này
ở đâu ra và lên đây làm gì không biết? thế rồi thấy
lão ấy trải tấm nylon đi mưa ra rồi đặt cái bao cát
xuống rồi mở túi ra lấy đồ lắp lắp tháo tháo một
lúc, lúc này trời cũng đã sáng rõ dần rồi tôi cũng
đã hiểu ra lão ấy là tay súng bắn tỉa của E hôm nay
xuống tỉa cho chốt của chúng tôi.
Thế đấy thả nào lão cũng cứ tự nhiên như người nhà chẳng thèm hỏi han ai, hóa ra lão ấy cũng bắn tỉa trên hầm của tôi nhiều lần rồi có hẳn dụng cụ để lại là cái bao cát, của đó ai mà tha đi làm gì cho chết nặng nên lão để lại tai chốt mỗi khi lên là lấy ra dùng. Thế rồi lão nằm xuống soi, ngắm lia súng tìm mục tiêu, khẩu súng của lão cũng lạ, trên có cái ống ngắm dài dài màu đen trên có mấy nút xoay để chỉnh, báng súng lạ mắt màu vàng tươi đẹp lắm, nòng súng dài hơn nòng AK trên có mấy kía thoát khí, cái băng tiếp đạn thì ngắn một mẩu ký hiệu được viết trên thân súng bằng tiếng Nga và gần đây tôi mới biết nó tên là khẩu Dragunov là nỗi kinh hoàng của những kẻ lọt trong tầm ngắm.
Cái
lão có vẻ bơ đời lính bắn tỉa đó là anh An lính 1976
người Thanh hóa, trắng trẻo đẹp trai tính cách vui vẻ
nói gì nghe cũng thấy hài hước , nhìn bề ngoài của
anh An thấy giống nhà kinh doanh hay chủ ngân hàng hơn là
thằng lính phọt phẹt của E 209 chúng tôi.
Anh
an soi, ngắm mãi đến khoảng 8h sáng khi ánh nắng bắt
đầu lên cao da bắt đầu thấy căng ra thì bỏ súng đó
vào lán ngồi, cũng chưa thấy anh bắn viên đạn nào,
lúc này chúng tôi mới nói chuyện với nhau, câu đầu
tiên anh ấy hỏi tôi :
- Mày lính HN mới vào hả?
lên hầm này lâu chưa?
- Vâng em lính HN mới ở hầm
anh Phong bên kia lên tăng cường cho hầm này.
- Tao
cũng lính D7 nhưng bây giờ là lính bắn tỉa của E, còn
thằng Quế nữa cũng lính C2 D7 này cũ hôm nay nó bắn bên
D9. Cả E chỉ có 2 thằng bọn tao là lính bắn tỉa và
cũng chỉ có 2 khẩu súng bắn tỉa đó thôi.
Tôi
xoắn lấy hỏi :
- Súng này bắn chính xác không hả
anh? Cho em bắn thử nhé.
- Không được bắn làm mất
mục tiêu của tao xem thì được, mày cứ qua ngắm vào
cái ống kính đấy nếu thấy thằng Pốt nào thì gọi
tao, cẩn thận súng đắt tiền lắm đấy và nhớ là
không được bắn.
Tôi sướng quá và theo sự
chỉ dẫn của anh mà ra nằm ngắm tìm mục tiêu, cái gì
chưa biết chưa hiểu thì chạy vào hỏi, anh An nằm bên
cái lán mà mơ màng.
Tôi rê súng tìm mục tiêu
suốt buổi sáng đến tận trưa, nắng vỡ cả đầu ra
mà vẫn không chịu vào, tấm nylon bên dưới nóng rực,
mắt thì hoa lên vì nắng nóng nhưng vẫn thích nằm đó
ngắm tìm bụng chỉ mong cóp thằng Pốt nào thò đầu lên
khỏi hầm cho tôi bòm một phát. Sử dụng súng cũng
không khó lắm, có 3 chữ V ngược cái chữ V dưới cùng
để ngắm mục tiêu từ 1100m trở lại cái thứ 2 ở giữa
là ngắm 1200m còn chữ V trên cùng là ngắm mục tiêu
ở cự ly 1300m, vậy là nó có thể bắn hiệu quả tới
1300m chỉ cần đặt đáy chu V vào điểm muốn bắn, vê
cho tròn 2 ống kính song song nhau các cạnh tròn đều là
có thể bóp cò, bảo đảm mục tiêu ngắm vào đâu là
chính xác đó, tất nhiên độ gió, độ ẩm, ánh sáng
ống kính lính bắn tỉa phải chỉnh thật đúng rồi,
băng tiếp đạn 10 viên loại đạn cùng với súng đại
liên cũng cỡ nòng 7,62ly lên đạn tự động và nó rất
đẹp có cái gì đó nhìn cổ quái hơn những khẩu súng
khác mà chúng ta vẫn gặp.
Khoảng 11h trưa anh
An gọi tôi vào :
- Thôi đi em ơi, giờ này không có
thằng nào nó ngoi lên cho em ngắm đâu vào đây ngồi cho
khỏi nắng.
Tôi bỏ súng chạy vào ngồi chơi
nói chuyện với anh An, anh nằm đó 1 mình cũng buồn,
chúng tôi nhanh chóng thân nhau nói đủ thứ chuyện trên
đời, nhân tiện tôi hỏi thêm về những thắc mắc khi
sử dụng khẩu Dragunov, anh vô tư giải thích cặn kẽ và
kể cho tôi nhiều chuyện vui của lính bắn tỉa, tôi
ngồi nghe xướng cái lỗ tai lắm, khoái lắm thỏa trí
tò mò của tuổi mới lớn ham hiểu biết lắm, chuyện
anh và anh Quế bắn dìm đầu Pốt trận 26.9.1978 vừa qua
cứu cho C2 bị địch dìm xuống ruộng nước bằng 2 khẩu
12,8ly và đại liên chờ trời tối để rút về, chuyện
anh bắn thằng Pốt đang ngồi đại tiện sau gốc thốt
nốt, anh căn chờ cho nó đi xong rồi mới chịu bòm và
nó ngã ngồi lên đúng cái sản phẩm của nó vừa bĩnh
ra, thằng khác trong hầm địch chạy ra anh bòm tiếp cho
nằm đó thằng này chưa chết hẳn kêu ầm lên thằng
khác lao ra cứu lại bòm tiếp, ngày mới có súng bắn
tỉa trên chốt có ngày anh bòm trên chục thằng còn ngày
độ 4 5 thằng là chuyện cơm bữa, nhưng gần đây địch
biết ta chơi kiểu bắn tỉa nên sợ rồi không dám nghênh
ngang như trước nữa nên anh phải soi tìm mục tiêu rất
vất vả.
Nhận xét
Đăng nhận xét