94 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Đội
hình đêm luồn sâu của E 209 đi ngay trong đêm 3.1.1979 với
D7 đi đầu và C2 chúng tôi được chọn là đơn vị tiên
phong, cán bộ cấp E và D luôn bám sát đội hình hành
quân, trinh sát D cùng tác chiến đi cùng chúng tôi và hàng
2 3 hành quân không quan tâm điều gì đang đón chờ chúng
tôi phía trước, lần đầu tiên đi trong đêm và mang vác
nặng lính chúng tôi nghe chừng lết bết lắm, phần lớn
là lính trẻ tuổi đời tuổi quân ít nên kinh nghiệm
hành quân tác chiến luồn sâu gần như chưa có gì, phải
nói là rất vất vả tuy lần này mang vác luồn sâu không
bằng sau này nhưng vì là lần đầu nên thấy vất vả
hơn còn sau này thấy quen rồi thì chuyện luồn sâu tác
chiến một đêm cũng là lẽ thường của lính D7 chúng
tôi.
Bắt đầu vào khoảng 6h tối chúng tôi đi
và đi mãi, đêm tối gần như chẳng nhìn rõ cái gì vật
gì chung quanh mọi thứ chỉ thấy lờ mờ trước mặt,
qua những cánh đồng những phum sóc lớn nhỏ trên đường
đi, tiếng chó sủa râm ran khi lính chúng tôi hành quân
qua, mặc kệ mục đích chúng tôi là phía trước cứ đi,
điều khiến tôi nhớ mãi là khoảng trên 10h tối vì lúc
đó chúng tôi đã đi lâu lắm rồi cứ căn cứ theo ca gác
mà áng thì cũng khoảng đã thay gác phiên đầu, khi đó
chúng tôi leo lên một con đê cao, con đê mặt rộng và
hình như đâu đây có tiếng nổ máy của xe ô tô, hai bên
con đê có những dãy nhà khá to và đâu đó có cái nhà
vẫn còn đèn thắp sáng khi đó tôi đi gần như thuộc
nhóm đi cao nhất của C2 nên ngay sát sau lưng nhóm trinh
sát D, phía dưới đê chó sủa bò rống ầm ỹ ngay trên
mặt đê một nhóm lính Pốt hay thanh niên K thì không rõ
nhưng cũng chắc là lính Pốt thôi, chúng đứng và cả
ngồi trên bờ đê có thằng khoác khẩu AK đứng dậy khi
thấy chúng tôi đi đến, chúng hỏi mấy câu tiếng K
chúng tôi không trả lời vẫn đi, không nói chẳng rằng,
khi tôi đi ngang thằng ngồi dưới bờ đê vẫn bình thản
ngồi như người ngồi trên đê hóng mát vậy, sau phút
ngỡ ngàng chúng lặng lẽ đứng dậy đi nhanh xuống đê,
chắc chúng đã nhận ra đây không phải là lính Pốt hành
quân mà là QDNDVN nên chúng tìm đường lủi xuống khỏi
đê và câu tiếng K kia chắc là hỏi chúng tôi đi đâu.
Số mấy thằng này gặp may, chúng tôi đang luồn sâu vào
trong đất K, nhiệm vụ của chúng tôi là cố gắng không
để lộ đội hình hành quân và mục đích chính là bí
mật ém sát mục tiêu đã định, đánh những trận đánh
gây bất ngờ với kẻ địch chứ không phải để diệt
mấy thằng lính Pốt này nên chúng thoát chết, nếu không
cho chúng có tới 3 đầu 6 tay cũng không thể thoát nổi
với chúng tôi, chúng đã im khi gặp chúng tôi và chúng
tôi cũng lờ đi coi như chưa từng gặp chúng, chưa bao giờ
tôi thấy cảnh lính ta và lính Pốt chung sống hòa bình
như vậy kể từ ngày tôi đặt chân sang đất K.
Khi
đó tôi cũng đã tự hỏi. Tại sao VN ta và K không cùng
chúng sống trong hòa bình như thế này nhỉ? Đất anh anh
ở, đất tôi tôi giữ, vợ con chúng tôi, chúng tôi lo,
chuyện gia đình anh, anh đi mà giải quyết. Chiến tranh sẽ
làm khổ thêm biết bao người và bao nhiêu nỗi khổ đều
dồn lên đôi vai những thằng lính như chúng tôi hôm nay.
Bắn giết nhau cũng chẳng để làm gì tôi chẳng muốn và
chắc anh cũng vậy. Số phận cuộc đời đã đẩy tôi và
anh đứng 2 bên giới tuyến cũng bởi những kẻ ngông
cuồng bên nước các anh mang chiến tranh sang đất
chúng tôi, gây cho dân chúng tôi những cuộc tàn sát đẫm
máu nên mới có cuộc chiến tranh này và hôm nay những
người lính chúng tôi có nhiệm vụ vào kết thúc cái chế
độ mà các anh đang phục vụ, anh cản đường chúng tôi
sẽ tiêu diệt, nếu anh là người khôn ngoan hãy hạ vũ
khí về với vợ con gia đình của anh đừng chống cự vô
ích, ý chúng tôi đã quyết cho việc chúng tôi sẽ làm vì
chúng tôi vì các anh cho một ngày mai chúng ta sẽ sống
trong hòa bình lâu dài.
Tôi đang miên man trong
dòng suy nghĩ đó thì ngay phía trước chúng tôi khoảng
cách cũng gần khoảng trăm mét vài phát đạn AK bắn dọc
bờ đê đó, đường đạn đi ngay sát chân tôi thấy rõ
đường đạn lửa phóng ngang đùi kéo theo một quệt ánh
sáng, ai đó phía dưới đội hình chúng tôi dính đạn,
chúng tôi dạt ra hai bên bờ đê, trinh sát bò lên trước
khoảng 10 phút sau quay lại thúc đội hình tiếp tục hành
quân, một vài tên lính Pốt bắn vài ba viên rồi bỏ
chạy, cũng có thể chúng khiếp vía khi biết rằng có
hàng E F lính bộ binh thiện chiến của QDNDVN trước mặt
và chúng không phải là đối thủ nên sau vài viên đạn
chúng bỏ chạy mất dạng, chúng tôi đi không nghỉ công
tác thương binh tử sỹ đã có đội hình đi sau lo còn
tuyến trước không chùn bước, lính chúng tôi mỏi mệt
lắm rồi nhưng mệnh lệnh là đi không nghỉ.
Anh
Hồng luôn đi theo nhóm đi đầu bởi vậy tôi luôn phải
bám anh, anh Tập đi ở cuối đội hình C2 nhưng vẫn luôn
phải vượt lên động viên anh em lính C mình, anh Đông đi
giữa đội hình cùng bộ phận hỏa lực, các B trưởng
thúc lính của mình hành quân liên tục kiểm tra quân số.
Cả đêm hành quân như vậy nhưng hình như chỉ dừng lại
nghỉ 1 2 lần mỗi lần vài phút, sau mỗi lần nghỉ là
chân chúng tôi nặng thêm bước chân đi líu díu hơn, đi
hết con đê lại xuống ruộng qua cánh đồng này lại
tiếp cánh đồng khác, hết ruộng đồng lại đến đường
đất, trên những đoạn đường đất quanh co đó có
những phum só thấp thoáng bóng nhà sàn bên trong, chó vẫn
sủa và đoàn quân vẫn bước.
Nhận xét
Đăng nhận xét