46 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
-
Tất cả đạn M72 sẽ sử dụng được hết vì nó hỏng
cơ bản là phần cò, ống dẫn đây đi vào cái dây này
để kích liều phóng khiến quả đạn bay đi, mình sẽ
làm thế này nối dây vào rồi châm lửa đốt. .vv
Thế
là anh em tôi hý hoáy chế tạo dây cháy chậm, đơn giản
thôi cắt cái dây giày ra, bẻ những viên đạn AK rỉ
hỏng vứt đầy hố chiến đấu kia ra lấy thuốc đạn
nhồi vào dây giày rồi buộc vào đoạn dây nối với quả
đạn từ cò ra. Một quả đạn hoàn hảo có thể tham
chiến được nhưng hơi kích rích phải châm lửa như súng
thời cổ xưa.
Trưa hôm sau 2 anh em tôi bê quả
đạn ra bờ mương thử, anh Phong nằm bò sau bờ mương
tôi lội dưới mương đến tận bụng tay cầm bật lửa,
anh Phong ngắm kỹ mục tiêu rồi bảo tôi châm lửa vào
dây cháy chậm, gọi là cháy chậm thôi chứ nó cháy
nhanh lắm, thấy nó xì khối rồi bùm một phát quả đạn
M72 bay đi, nó nổ chỗ nào nữa tôi không biết nhưng sau
đó địch bắn qua chốt ta kinh khủng, chúng bắn từ
trưa đến chiều và đương nhiên tập trung về hướng
bên hầm chúng tôi rồi, Anh em cong đít bỏ chạy về hầm
mình, thôi thì nấp vào bờ mương ngang lội nước chạy
ngang về sau hầm của mình rồi chạy về hầm, tới nơi
anh em tôi ôm nhau cười trước những thắng lợi ban đầu
chúng tôi đã tìm ra được cái trò nghịch giết thời
gian.
Bất chợt ông Lịch xuất hiện bên
bờ mương, tay xách khẩu AK lom khom chạy vào sau khi mắng
mỏ chúng tôi một thôi một hồi rồi anh kết luận :
-
Cấm tuyệt đối nhớ chưa? Lần sau còn vô kỷ luật thì
đừng trách, tao cho lên nằm hầm tiền tiêu bắn thoải
mái.
Nói rồi anh bỏ đi còn chúng tôi thì vui
lắm, giờ đây đã có công ăn việc làm, chúng tôi ngay
tức khắc lên kế hoặc cho phương án mới với bọn Pốt,
ngày hôm sau tôi theo anh Phong đến các hầm chung quanh thu
gom đạn M72 xịt của các hầm buộc lại mang ra bờ mương
để đó rồi dần chuyển về hầm mình, anh em tôi tìm
những đôi giầy rách của lính mình vứt lung tung trong
các hầm của mình chỉ lấy dây về giặt sạch phơi khô,
đạn AK loại rỉ hoen rỉ hoét thì đầy dưới chân hố
gác trong cái chum xi măng của dân K tôi mang về một đống
nhỏ. Thế rồi tôi cùng anh Phong suốt ngày hì hục chế
tạo vũ khí, cái lão Đấu sau khi nắm được kế hoặc
của chúng tôi cũng nhiệt tình tham gia.
Một công binh xưởng chế tạo lại vũ khí của Mỹ với
phương tiện dụng cụ chế tạo thuộc loại nghèo nhất
thế giới được anh em tôi xây dựng lên ngay trên tuyến
chốt hướng Nam Chóp này.
Cuối mùa mưa
1978, ngày trời nắng to đêm đến mưa bay bay với những
ca gác đêm dài ngằng ngẵng, muỗi nhiều vô kể vo ve
bên tai rồi chích, cắn khắp người, chuột to chạy lõm
bõm dưới ruộng nước như tiếng bước chân người
trong nước, chuột dành ăn cả khẩu phần ăn ít ỏi của
lính điều đó không có gì đáng nói mà bên kia chốt chỉ
cách chúng tôi vài ba trăm mét thôi là kẻ địch, kẻ đã
mang đau thương cho nhân dân VN bên biên giới và cũng là
kẻ gây ra cuộc chiến tranh này, kẻ hàng ngày vẫn nã
đạn vào hầm hố của anh em chúng tôi. Vài ngày nữa
chúng tôi sẽ bắt chúng phải trả giá.
Anh
em chúng tôi chuẩn bị gần xong, nhiệm vụ của anh Đấu
là ra ngoài bờ mương móc bùn đắp lên bờ làm trận
địa, anh Phong và tôi làm dây cháy chậm kết nối những
quả đạn với nhau, cũng chỉ 4 5 quả vào một dây, số
lượng là 25 quả đạn, chờ cho đất bùn xe cứng là
chúng tôi ôm súng ra trận địa.
Tối hôm đó
chúng tôi bố trí anh Đấu gác trước rồi thỉnh thoảng
bắn sang chốt địch 1 2 viên đạn để khiêu khích chúng
nổ súng bắn sang chốt ta, chúng tôi nằm bên bờ mương
dùng que cắm đánh dấu hướng địch bắn ra rồi đặt
đạn M72 vào trận địa, chỉnh cho thước ngắm vào đúng
vị trí địch bắn ra theo ánh lửa đầu nòng, cũng mất
nhiều thời gian cho cái vụ này, cũng không vội vì thời
gian đối với chúng tôi là vô biên, các viên đạn được
hướng nhiều vào hầm tiền tiêu của địch và khẩu đại
liên hướng hơi chếch với tiền tiêu, cũng phải mất
đến 2 buổi tối chỉnh đạn cho đúng vị trí chúng tôi
muốn bắn rồi lấy đất đắp đè lên đạn M72 cho chặt,
xong xuôi hôm sau chúng tôi mất cả buổi sáng để đấu
những viên đạn vào với nhau theo từng dây chuẩn bị
sẵn để đó, một trận địa pháo M72 đã hoàn chỉnh
chỉ chờ giờ G là khai hỏa.
Tối đến anh
Phong bố trí 2 chúng tôi vào vị trí hố gác bắn khiêu
khích địch còn anh Phong ngoài bờ mương châm lửa cho đạn
M72 rồi chạy về hầm, ăn cơm chiều sớm rồi ngồi
uống nước chúng tôi háo hức chờ trời tối. Cũng
khoảng 7h tối chúng tôi vào vị trí chiến đấu, khi nào
anh Phong đã sẵn sàng thì chúng tôi bắt đầu bắn khiêu
khích địch, sau tiếng hú của anh Phong tôi khai hỏa
trước với 2 loạt AK điểm xạ vào hầm tiền tiêu của
địch, anh Đấu bồi luôn 1 quả B40 vượt qua cái chuồng
bò trước mặt, bắn xong chúng tôi ngồi thụt xuống cái
chum của hố chiến đấu, ở vị trí này chúng tôi ngồi
thấp hơn mặt nước nên rất an toàn chỉ sợ mỗi đạn
cối của địch nổ gần gây nứt vỡ chum chuyện này đã
từng xảy ra trên các tuyến chốt của chúng tôi. Sau
loạt đạn khiêu khích địch lại bắn qua hướng chúng
tôi rất mạnh, súng nổ vang cả toàn tuyến chốt, hầm
tiền tiêu của mình cũng bị cuốn theo, các hầm chung
quanh khu vực cũng nổ súng, một trận đánh mà cứ như
những kẻ mù với nhau cả có nhìn thấy gì đâu chỉ
thấy ánh lửa đầu nòng của nhau thôi, anh Phong châm lửa
cho 5 dây đạn M72 rồi chạy men theo bờ mương về hầm
của mình.
Chỉ trong một khoảnh khắc nhỏ liên
tiếp trên 2 chục quả đạn M72 nổ bay đi, tôi thò đầu
lên khỏi miệng chum xem đạn M72 bắn thế nào nhưng chưa
kịp nhìn thấy gì chỉ thấy liên tiếp lóe sáng với
những tiếng nổ rồi rất nhanh kết thúc, bên kia chốt
địch đạn cũng nổ liên tục, một dàn pháo M72 đã dập
vào chốt địch giống như dàn kachiuxa của Nga vẫn bắn
trong các bộ phim vậy nhưng ở mức nhỏ và đơn sơ hơn
nhiều. Toàn trận địa cả 2 bên trong 1 vài giây chững
lại không nổ súng nữa, chắc họ ngơ ngác chưa
biết chuyện gì vừa xảy ra và đạn vừa bắn là loại
gì, kể cả ta và địch cũng không thể hình dung được
là chúng tôi vừa bắn bằng đạn M72 vứt đi của Mỹ
sau khi được công binh xưởng do chúng tôi chế tạo ra
ngay trên tuyến chốt này, một công binh xưởng tiếp cận
gần địch nhất của lịch sử chiến tranh.
Nhận xét
Đăng nhận xét