81 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Khoảng
gần 10h trưa tôi xin có lời phát biểu trước đại hội
:
- Báo cáo các đồng chí ! Đáng ra cuộc họp đại
hội Đoàn của C2 lần này tôi không được có mặt, nếu
được phép của chi Đoàn thì được ngồi nghe chứ không
có quyền được phát biểu ý kiến xây dựng Đoàn ở
đây, nhưng từ sáng đến giờ ngồi nghe các đồng chí
phát biểu cũng chỉ xoay quanh chuyện quyết tâm chiến đấu
của đơn vị, bởi vậy xin lấy cương vị người ngoài
Đoàn cho phép tôi phát biểu ý kiến của mình.
Một
anh có lẽ cán bộ phụ trách Đoàn của E xin phép ngắt
lời phát biểu ý kiến của tôi.
- Đồng chí chưa
phải là Đoàn viên thanh niên cộng sản?
- Vâng ! Tôi
không phải ĐVTNCS. Tôi trả lời anh đó như vậy.
Cả
đại hội chi Đoàn C2 tròn mắt nhìn tôi, anh kia và CTV
tiểu đoàn Điệp ngơ ngác nhìn tôi ngạc nhiên hết sức.
- Đồng chí vào chiến trường lâu chưa? Đoàn nào
bổ xung cho E 209?
- Dạ ! Em vào được gần 3 tháng
rồi đoàn HN và HNN.
Nghe tôi nói vậy các anh
làm công tác chính trị nhìn nhau đi từ hết ngạc nhiên
này đến ngạc nhiên khác, những thiếu xót trong công
tác chính trị, cũng do hết nhiệm vụ này đến công
việc khác nên chuyện kết nạp Đoàn viên mới của đơn
vị bị xao nhãng. Cái anh đó liền nói :
- Đồng chí
đến tận bây giờ vẫn ở đây yên tâm công tác chiến
đấu cùng đơn vị như vậy là quá xứng đáng để trở
thành 1 Đoàn viên rồi. Quay sang anh Điệp anh đó nói :
-
Đồng chí phải khẩn trương kết nạp ngay đồng chí này
vào Đoàn, dù bận bao nhiêu nhưng công tác chính trị
cũng là điều hết sức cần thiết, cố gắng làm luôn
nhé.
Báo hại tôi phải bò lê bò càng ra mà
viết lý lịch và đơn xin vào Đoàn trước ngày vào chiến
dịch Giải phóng Pnom penh. Giờ phút lên đánh tuyến cửa
mở khu Bến sỏi bên bờ tường ủy chiều hôm đó trước
giờ thay chốt cho D9 trong đội hình D7 hành quân lên tôi
được CTV Điệp gọi tên dừng lại đọc quyết định
chính thức kết nạp Đoàn. Trước giờ xung trận tôi đã
là Đoàn viên tôi chẳng mong điều đó nhưng giờ đây nó
đã đến, với tôi nó không quan trọng mà điều quan
trọng là tôi có xứng đáng với danh hiệu đó không?
Những
ngày cuối năm 1978 kỷ niệm ngày thành lập QDNDVN 22.12
lính chúng tôi được bữa tươi ăn uống phủ phê, thế
rồi từng đợt tân binh bổ xung thêm cho đơn vị, quân
trang bổ xung cho lính cũ chuẩn bị cho chiến dịch, tôi
mặc dù là lính mới vào chiến trường được 3 tháng
nhưng cũng được bổ xung thêm quân trang vì quần áo của
tôi đã rách hết rồi, hôm lên chốt để lại cứ cái
áo còn tương đối anh em đã lấy mặc cho tử sỹ rồi
có lẽ muốn anh em mình về bên kia thế giới ăn mặc
tươm tất một tý nên lấy áo của tôi mặc cho tử sỹ,
chuyện quần áo của lính trận cũng không quá quan trọng,
có sao mặc vậy rách hay lành chẳng ai buồn để ý chẳng
ai thèm quan tâm, anh Quân phát thêm cho tôi đôi giày đen
cao cổ, hình như đồ này xưa là quân trang của lính
VNCH nay lấy trong kho ra phát cho lính ta, cũng vì thiếu
kinh nghiệm hành quân tác chiến dài ngày nên tôi đã rất
khổ vì nó sau này trên suốt chặng đường vào Giải
phóng.
Ngay trong đêm Nôen tôi theo anh Hồng lên
chốt C3, cũng không phải nhiệm vụ của chúng tôi nhưng
anh Hồng muốn lên kiểm tra chốt nắm tình hình địch
trên cái chốt này, lúc này địch không còn hung hăng như
trước nữa, cả trận địa luôn im lặng không hề nổ
súng mấy ngày nay rồi, chúng đã tự bỏ hầm trung gian
giữa mà rút về chốt giữ tại tiền tiêu, lính C3 cũng
không thèm lên chiếm lại vì biết rằng tại đó là cái
bẫy mìn lớn và nếu có lấy hầm này về cũng chẳng để
làm gì.
Tôi đứng bên ngã tư bờ mương gần hầm cối
60ly giữa đêm tối đen mà tưởng nhớ nửa tháng trước
cũng chính nơi đây lính C2 lên thay chốt cho C1, hào hùng
là vậy khí thế thật oai hùng vậy mà giờ đây kẻ còn
người mất với bao chuyện vật đổi sao rời, cả C2 cũ
tan nát chẳng còn mấy người và ngay trên kia thôi vài
trăm mét nữa là những thằng bạn của tôi còn nằm đó
muốn đến mang nó về mà không được. Một khoảng cách
không lớn nhưng là điểm giữa của bên này và bên kia
thế giới, là cái lỗ đen mà bất kể ai hiện đang sống
trên cõi đời này cuối cùng cũng bị hút vào chính cái
lỗ đen đó.
Sang khoảng 26.12.1978 lệnh tấn
công địch của chiến dịch được phát rộng xuống hàng
ngũ binh sỹ chúng tôi và C2 là đơn vị biết tin gần như
sau cùng trong E, D8 D9 đã chuyển quân bàn giao chốt lại
cho những đơn vị của F9 qua nhận chốt, D7 chúng tôi
bàn giao chốt sau cùng của đội hình E, lúc này thì tôi
đã hiểu tại sao đêm 24.12 tôi và anh Hồng lên chốt C3
nắm tình hình địch, chẳng phải chúng tôi đi chơi vô
duyên như vậy được và anh Hồng biết tôi nắm tương
đối rõ trung gian hầm cánh phải của chốt C3 nên nắm
tóc tôi mà lôi đi cũng vì vậy.
Nhiệm vụ của D7 sau khi bàn giao chốt thì chúng tôi chưa được biết nhưng chúng tôi đã biết D8 D9 đã chuyển hướng sang đánh cùng E 141 hướng Bắc Chóp, cấp trên muốn để dành D7 cho những trận đánh tiếp theo của chiến dịch với nhiều căng thẳng hơn nên trong đội hình E 209 chúng tôi bàn giao chốt sau cùng rồi đuổi theo E sau, lúc này chúng tôi chẳng biết gì đâu, có ai mà ngờ được rằng chỉ vài ngày nữa thôi chúng tôi lại có thể nghênh ngang đi giữa đường phố Pnom penh và mỗi người lính chúng tôi đều nhận được quân hàm cấp tướng dưới con mắt người dân K. Tư thế người chiến thắng mà.
Nhận xét
Đăng nhận xét