130 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Tôi sốc thằng Hoài dậy, Trời đất ơi sao nó nặng thế, nó người thấp hơi đậm nên nặng cũng phải nhưng người chết mất hết bản năng lên lực hút lớn tôi sốc nó lên mà người nó mềm nhũn ra tới oặt ẹo rất khó vác, trên lưng nó vẫn nguyên cái ba lô với mấy quả đạn, tháo vứt cái ba lô ra tôi sốc nó lên một lần nữa đặt bụng nó vào vai tôi đứng dậy chạy lui, hai tay nó buông xuôi thõng thẹo tới tận đầu gối tôi, bị dốc ngược nên máu ở vết thương trên người nó bắt đầu chảy ra theo từng bước chân chạy của tôi, anh em chạy hết lại phía sau tới cuối cái hồ cạn mà tôi vẫn thấy chạy, hóa ra còn mỗi mình tôi với xác thằng Hoài đang ở trên cùng của đội hình.
Vác nặng chạy gần 200m mồm mũi tôi tranh nhau thở địch đuổi ngay sau lưng, đạn cầy dưới đất quanh chân tôi, ngoái lại tôi thấy bóng áo đen cũng rất gần, tay trái vít cổ thằng Hoài giữ nó trên vai tôi, tay phải lia từng loạt đạn bước lùi rồi quay lưng bỏ chạy. Thế rồi tôi cũng chay về đến cái hồ cạn với lũy tre bao quanh, máu thằng Hoài ra ướt hết chân tôi nên làm chân tôi không còn bám dép cao su nữa, cả đôi dép nó lật ngược đế lên trên chân nên tôi đi dép bằng quai dép, vấp ngã cả tôi và xác thằng Hoài lộn lăn lông lốc xuống hồ cạn, nhìn lại anh em đã chạy hết về cuối hồ vẫn tôi ở trên, tôi lia súng về phía trước xiên qua lũy tre vừa bắn vừa thở.
Chẳng còn chỗ mà chạy nữa vì chạy nữa còn nguy hiểm hơn đứng lại đây mà đánh, một khoảng trống đến 50m của chiều dài hồ cạn đủ để tiễn cả trung đội nếu bỏ chạy lúc này. Trong cái rủi có cái may cũng bởi không chạy mà còn tồn tại tới ngày hôm nay chứ chẳng phải dũng cảm gì, cái thế bắt mình phải như vậy để tìm cho chính mình con đường sống đó là bản năng, một nhóm Pốt xuất hiện bên trái đội hình B1 đánh thẳng vào sườn, có thể bọn này bỏ chốt phía trước nhử mình lên vòng xuống đánh thốc vào hậu đâm ra chúng cũng xuống ngang cuối hồ cạn thì đụng ta về đến đó, cũng bởi anh em chạy nhanh quá về tới đó trước nên bảo vệ được cho tôi ở phía trên, B1 đánh mạnh bên sườn lùa ngay những thằng Pốt đầu tiên lò mặt vào khiến chúng vội chạy ra hết, chúng quay súng bắn vào rồi chạy dạt cả bỏ lại xác 1 thằng Pốt nằm sau lũy tre.
Tôi bình tĩnh liên tục chuyển vị trí bắn từng
loạt dọc bờ hồ cạn mà bắn ra. Toàn đội hình đã
vững tâm nằm lại chia từng vị trí cảnh giới, lúc này
tôi mới có thời gian nhìn lại mình, máu thằng Hoài tưới
từ vai tôi xuống gót chân, nó bị 1 viên đạn xiên từ
nách này qua nách kia nhưng không vào tay, một đường đạn
quá hiểm ác cho mạng sống của con người khiến nó gục
ngay không có một phản ứng nào khác, viên thứ 2 xiên
vào bụng nên khi tôi vác nó thì từ vết thương đó máu
chảy ra bôi khắp người tôi. Anh em vận động lên lại
giữ cái hồ, thằng Chuyển bạn vào cùng đoàn với tôi
người Hà nam Ninh xách khẩu B41 chạy lên thấy tôi như
vậy nó hốt hoảng hỏi:
- Mày bị thương vào đâu
để tao xem cho.
- Không tao có sao đâu. Tôi trả lời
mà nó không tin cứ chạy theo đòi cởi áo tôi ra kiểm
tra.
Nó nghĩ tôi bị thương cũng phải thôi cả
bộ quân phục chiến trận của tôi loang lổ máu nhưng
không phải máu của tôi đổ mà là máu của thằng
Hoài.
Bây giờ thì cả đại đội trưởng Hồng
hay chính trị viên Tập hay các cán bộ B rồi bộ phận
hỏa lực đến binh sỹ cấp dưới như chúng tôi cũng
chẳng thiết gì đánh đấm nữa, quá nản cho một trận
đánh chẳng thu được kết quả gì mà chỉ có những
thương vong đáng tiếc, 2 người nổi tiếng của C2 trong
trận trên đường 1 nằm xuống mãi mãi, 1 người bẻ cây
mía chưa kịp ăn bị kỷ luật dáng cấp dáng chức còn
binh nhất chiến sỹ, 1 người đang chờ huân chương chiến
công hạng 3 do thành tích vác B40 đuổi xe tăng địch, 1
cán bộ B cứng là anh Thắng Thái bình bị thương chưa kể
những người khác cũng đâu 2 3 người nữa, các hỏa lực
của ta không phát huy được khả năng chiến đấu như
khẩu DKZ82ly gần như không bắn được viên đạn nào,
12.8ly và đại liên cũng không làm được gì nhiều, cối
82ly và cối 60 không được hiệu quả lắm nên chuyện
bại trận cũng là dễ hiểu.
Khoảng 6h tối lệnh
rút cho toàn D và C2 cho rút đầu tiên, những hướng khác
bị cầm chân trong tuyệt vọng không phát huy được gì
thêm để chi viện cho nhau. Đội quân chúng tôi thất trận
trở về trong thảm thương, lính tráng mệt nhoài đi về
chốt như những bóng ma, anh em vận tải D chưa làm được
công việc của mình mà phải làm cái công việc hậu quả
của C2 để lại, nhìn 2 cái cáng khiêng đi 2 người đồng
đội của chúng tôi lầm lũi đi trong đêm tối về D cả
C tôi đứng lặng, thương họ và thương cho chính mình
cái thằng lính thua trận.
Trên mặt trước chốt
của C2 nhiều đống lửa được đốt lên ở những đống
xác lính Pốt chết mấy hôm trước, chúng đã tỏa mùi
hết sức khó chịu, trong khi anh em đi đánh vận động bộ
phận ở nhà tranh thủ mang tất cả những gì có thể
cháy được chất lên xác chúng mà đốt trả thù cho số
anh em bị thương hy sinh ngày hôm nay của C2. Cảnh chiều
nhá nhem tối ánh lửa bập bùng lính tráng vật vờ vì
thua trận trở về hằn sâu trong tâm trí những người
lính chúng tôi đến nhiều năm tháng sau.
Nhận xét
Đăng nhận xét