78 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH

 

Chúng tôi được thay chốt về tuyến sau đêm 15.12.1978 với quân số trở về còn ít ỏi, anh em trên bộ phận anh nuôi là còn đủ quân số, trên chục anh em xúm xít tất cả trên C bộ, những ngày đầu nghỉ ngơi sau một trận đánh lớn, sự thiếu vắng anh em làm đơn vị buồn hẳn, bữa cơm anh em bê tất ra cùng ăn với nhau, nụ cười trên môi lính C2 trước đây không còn nữa, ai cũng ôm trong lòng những suy tư nhớ về đơn vị hôm nào đông đủ là thế nay vắng hoe, những người bạn người đồng đội cũ của chúng tôi giờ đây mỗi người mỗi phương mỗi hoàn cảnh và cả mỗi cuộc đời. Tan tác.
 Niềm vui lớn hơn tôi mong đợi là Vinh lùn đang nằm viện F nghe tin C2 bị đánh trên chốt với thương vong lớn nên sốt ruột trở về đơn vị tại Nam Chóp, Vinh lo lắng cho tôi không biết số phận ra sao? Anh em c2 lên viện F nói lại với Vinh tôi khó có thể sống sót sau trận đó nên Vinh đã xin viện cho về đơn vị chơi tìm bạn.

Chúng tôi mừng quá, Vinh mừng vì tôi vẫn nguyên lành sau trận đánh 12.12, tôi mừng vì Vinh khỏe, từ ngày Vinh đi viện tôi không có bất kể tin tức nào của Vinh cả nên lo lắng. Nay gặp nhau cả 2 cùng khỏe mạnh và một điều chắc chắn chúng tôi đã trưởng thành lên rất nhiều so với thời gian ở huấn luyện. Cả ngày chúng tôi bên nhau nói với nhau những điều chôn dấu nơi đáy lòng, những điều chúng tôi nói với nhau như những lời tuyệt mệnh bởi ngày mai ai biết được cuộc đời sẽ ra sao, biết đâu chỉ ngay ngày mai thôi không còn cơ hội nói với nhau những điều muốn nói, muốn qua nhau nếu ai may mắn trở về thì nói lại với gia đình người kia và trong điều kiện hiện tại tôi là người ít cơ hội trở về hơn Vinh.
 Khoảng 3h chiều hôm đó Vinh đang ngủ trên võng C bộ, tôi xuống nhà anh nuôi ngồi chơi với anh em, đang nói chuyện với nhau tôi thấy có người vỗ vai tôi quay lại thì thấy 3 4 anh mặt mũi bợm trợn to con lực lưỡng đứng ngay sau lưng, một anh hỏi :
- Mày là liên lạc C2 phải không?
- Vâng, các anh hỏi gì em?
- Mày ra đây. một anh nói vậy.
 Tôi đứng dậy đi theo các anh ra ngoài, tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra nhìn cái anh hôm cáng anh Lịch trên chốt ra là nhớ ngay, đám anh em HP muốn sử lý tôi đây, cái thằng ranh con lính mới bố láo dám vác súng dọa bắn ra lệnh cho mấy ông lính thanh niên thành phố cây phượng đổ đây. Ra đến bên ngoài một anh nói :
- Hôm trước trên chốt mày muốn bắn anh em tao, hôm nay chúng tao xuống đây muốn đánh mày, nếu đánh mày bây giờ sẽ mang tiếng anh em tao cậy đông xuống bắt nạt mày. Vậy cho mày chọn muốn đánh nhau tay bo với 1 trong số anh em của tao ở đây, nếu mày được chúng tao chấp nhận thôi. Mày chọn đi.
- Em làm vậy cũng vì nhiệm vụ vì mạng sống của anh Lịch C trưởng của em, trong khi đánh nhau như vậy cái gì có lợi cho đồng đội của mình thì em làm nếu động chạm tới các anh thì cho em xin lỗi còn nếu các anh muốn đánh em thì em đứng đây cho các anh đánh.
 Tôi nói vậy chứ quả thật có đánh nhau với 1 trong số anh em đó mình cũng không lại được, nhìn ông nào cũng như con trâu mộng cả thế này, ngại lắm và thua là cái chắc và nếu thua chắc cũng te tua với mấy ông này, hơn nữa tôi cũng không muốn đánh nhau với ai cả. Bỗng. .
 - Anh nào muốn đánh nhau với thằng H... thế? Đánh nhau với tôi này.
 Thì ra là vinh lùn, biết chuyện anh em HP muốn sử lý tôi nên Vinh cười cười đi ra nói vậy. Đám anh em HP nhao nhao lên :
- Để tao  . Để tao. Mấy anh tranh nhau vào cuộc.
 Nhìn Vinh lùn các anh tưởng ngon ăn, Vinh cao chưa đến 1,5m người cơ bắp tóc xoan da trắng mắt luôn mơ màng lông my cong vút, các anh không biết gì về Vinh lùn nhưng tôi thì biết thậm trí biết rõ. Cái anh hôm nọ bị tôi quát là hung hăng nhất cứ đòi xông ra đánh nhau với Vinh, anh khác gạt ra với ý muốn ra tay vì thấy đối phương quá ngon ăn. Vinh vẫn cười cười nói :
- Chỉ có 2 anh thôi à, thôi thế này em chấp cả 2 anh vào cùng một lúc thế là không phải tranh nhau nữa.
 Cả 2 anh sôi hết cả máu lên với thằng ôn con bé như con chuột này. Các anh tưởng dễ ngon ăn nhưng quả thật không ngon ăn đâu tôi biết chắc như vậy, tôi ở cùng một số nhà với Vinh từ bé, chúng tôi chơi với nhau từ khi còn học lớp 2 3 chuyện cũ của nhau ai chẳng rõ.

Quê Vinh trên Thái nguyên những năm tháng chiến tranh Mỹ ném bom miền Bắc gia đình sơ tán về quê cũ, mặc dù nhà và hộ tịch HN nhưng Vinh lại học tại quê không ra HN, chỉ về HN vào dịp nghỉ hè, đến khi GPMN rồi mới ra HN ở hẳn, trong thời gian ở quê Vinh theo học một ông thày dạy võ Dân tộc từ khi còn nhỏ, cũng bởi ham học võ nên Vinh không chịu về HN chỉ muốn ở quê học còn được học võ, khi về HN rồi vẫn hàng ngày luyện tập múa may đấm đá, nhà chật không có chỗ tập Vinh ra ngõ tập những bài quyền, tính ra đến lúc đi bộ đội Vinh cũng đã học được mười mấy năm rồi, kể cả ngày hôm nay Vinh đã có tuổi nhưng vẫn ham mê nên trong nhà dù chật chội bao nhiêu cũng phải có một chỗ cho Vinh hàng ngày tập võ, có lẽ niềm say mê này đã đi vào máu của Vinh.

Nói rồi Vinh cởi áo ngoài  đưa cho tôi ra cái gò nhỏ gần C bộ, Vinh đã chấm vị trí này là nơi thi đấu với 2 anh lính HP. Nó là cái gò hơi cao lên dốc về một bên dưới là ruộng nước trên có mấy gốc thốt nốt, đất tương đối phẳng với những lối đi mòn về hướng các B.

Tiếp theo...

Nhận xét