126 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Anh Hồng đứng dậy bảo tôi theo anh xuống chốt và bảo anh Thắng về B ngay, nhắc nhở anh em cảnh giác cao độ trước tình hình phức tạp này. Chúng tôi đi về hướng B2 trước, nhóm ông Lâm vẫn ngồi đó túm tụm ngồi nói chuyện chẳng quan tâm để ý đến những tiếng nổ vô lý ở tuyến trên xa lắc kia, khi biết chuyện trinh sát lúc khoảng 8h có đi ngang trên đường hướng B1 thì cùng nhau khẳng định nhóm trinh sát kia gặp địch rồi, nhưng cũng thật vô lý là tại sao trinh sát mà lại đi đánh nhau ùng oàng với Pốt như thế nhỉ?
Nguyên tắc cố định
là họ không được đánh mà chỉ nắm bắt tình hình rồi
về báo cáo thôi chứ, nếu đụng địch thì vừa đánh
vừa rút bảo toàn lực lượng rồi cắt hướng khác mà
đi. Qua B3 rồi chúng tôi về B1 chẳng có gì khác biệt
cả, mấy người khoác súng đi lên đường mắt ngóng
nhìn lên phía trên con đường 129 chờ đợi, thằng này
hỏi thằng kia rồi cùng tắc tỵ không có câu trả
lời.
Bên trái của B1 là cái trảng nhỏ 2 lần
chúng tôi vận động ra chốt từ khỏang đó anh em báo là
có người vừa đi vừa chạy dáng dấp bất thần hoảng
loạn lắm, đứng bên này càng gọi người đó càng bỏ
chạy xa hơn, thấy vậy anh Hồng bảo tôi:
- Mày ra
kéo nó vào đi, chắc nó hoảng loạn thần kinh quá
rồi.
Tôi ngần ngừ không đi ngay có ý lo ngại,
kiểu này sợ bỏ đời ấy chứ, nó đang hoảng loạn
tinh thần như thế này mình vào gần nó tưởng địch lia
cho nửa băng thì ăn khối, dám lắm chứ vì mình gọi nó
có nghe gì đâu, hướng nào là ta hướng nào là địch nó
cũng không xác định nổi, mình không cẩn thận có ngày
chết oan với mấy thằng này không cảnh giác sao được.
Như hiểu được ý tôi anh Hồng bảo thêm 2 anh em nữa
cùng với tôi chạy ra kéo thằng lính trinh sát quá hoảng
loạn kia vào chốt.
3 thằng tôi chạy ra, vừa chạy vừa
gọi tay vừa vẫy và cũng đầy cảnh giác với chính
người đồng đội này của mình, nếu có hành động bất
thường thì chúng tôi phải lăn ngay mà né tránh và nếu
quá nguy hiểm cho chúng tôi lúc đó thì kể cả hạ gục
người đồng đội này chúng tôi cũng phải làm vì sự
an toàn của 3 anh em chúng tôi. Khoảng cách chỉ còn chưa
đầy 2 chục mét tay lăm lăm súng mồm gọi:
- C2
đây! bình tĩnh, chúng tôi áp sát vào, lúc này mới nhìn
gần người đồng đội này, thì ra là cái thằng lúc
trước đi sau cùng của nhóm trinh sát C21, nó lính mới
vào quần áo còn mới tinh, các vết thương cùng người
máu chảy từ những vết đạn địch loang lổ bộ quân
phục, khuôn mặt thất thần mắt hoang dại giống như
người điên, bồng đồ vứt đâu hết chỉ còn duy nhất
khẩu súng trên tay và cái bao xe đạn trên ngực, nó vừa
từ cõi chết trở về nhưng tinh thần thì đang gửi ở
nơi xa nào đó. 3 anh em tôi nhảy vào túm ngay lấy đầu
nòng súng của nó dìm xuống rồi giằng lấy súng của nó
và dìu nó quay lại chốt, nó đờ đẫn nhìn chúng tôi
miệng thều thào trong nước mắt:
- Chết hết rồi,
các anh cứu chúng em với, bị vây ở cống trên
đường.
Đặt nó ngồi xuống đất cho y tá băng
bó vết thương cho nó, khắp người gần như chỗ nào
cũng có vết thương nhưng may toàn phần mềm, những vết
băng chi chít nhìn phần người nó toàn màu trắng, mồm
nó vẫn cứ gào lên đến khản cả cổ, nó hóa điên
giằng giật vùng chạy khắp nơi gào thét:
- Các anh
đi cứu chúng em đi không thì chết hết bây giờ, chúng
em bị dồn vào cái cống bên đường rồi. Nó
ngất xỉu đi trong đau đớn và tuyệt vọng. Tiếng súng
trên kia cũng im lặng từ lâu.
Trước tình thế
này thì quả thật là khó xử, nếu vận động lên cứu
ngay thì chưa có lệnh và đó cũng không phải nhiệm vụ
của chúng tôi, chưa có bất kể thông tin hay chỉ thị
nào khác, nếu chủ động đánh vận động lên thì thương
vong hay bất kể chuyện gì xảy ra cho đội hình C2 ai là
người chịu trách nhiệm, nếu có đánh lên chúng tôi
cũng cần thời gian tổ chức lực lượng phân công giữ
chốt và người đi đánh chứ không thể đi ngay được.
Không đi ngay thì không thể cứu nổi anh em của mình đang
bị vây chặt dồn vào cái cống bên đường kia, sự sống
còn của họ là hàng giây chứ không phải hàng giờ, mà
theo nhận định của cấp C tiền phương gồm anh Hồng,
anh Thắng và tôi thì số anh em kia chắc đã hy sinh hết
rồi vì không còn thấy tiếng súng bắn trả rất lâu
rồi. Vậy thì về C bộ hỏi D xin ý kiến thôi.
Chúng
tôi về đến C bộ thì chuông điện thoại hữu tuyến
liên tục reo, anh Hồng không thể rời máy vì hết chỗ
này gọi đến chỗ khác gọi đến xin gặp, trả lời máy
cứ như cãi nhau, tôi đứng ngoài ngán ngẩm lắc đầu
rách việc nữa rồi đây, tôi nghĩ bụng C2 của tôi sắp
phải đi dọn một bãi phân tướng của ông nào trên E ị
bậy rồi đây. Đến là nhục khi là cấp dưới của
những người thiếu năng lực chỉ huy, chưa biết cấp
nào nhưng chắc chắn là cấp trên của chúng tôi ra cái
mệnh lệnh cho trinh sát đi như vậy, chứ còn cấp dưới
của chúng tôi thì làm gì có ai nữa, thằng lính chốt
tiền tiêu là hạng đáy rồi còn gì.
Nhận xét
Đăng nhận xét