75 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Điều tôi thấy hết sức may mắn là họ đã chuyển được anh Lịch ra ngoài trận địa rồi đi viện F và trong thời gian rất ngắn anh được chuyển về Quân y viện 103 tại Hà đông, anh được cứu chữa kịp thời với thương tật là không bao giờ có thể cầm súng chiến đấu được nữa, C2 chúng tôi vắng anh Lịch trong những trận chiến sau này là một tổn thất rất lớn của đơn vị, một người cán bộ đại đội dũng cảm gương mẫu đứng vào hàng số 1 của những cán bộ đại đội mà tôi đã từng gặp trong suốt cuộc đời quân ngũ, một người anh cả của C2 đã từng dẫn dắt C2 chúng tôi đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác trong suốt thời gian bảo vệ BGTN này và hôm nay anh chính thức giã từ vũ khí là người lính đi qua 2 cuộc chiến tranh của Đất nước.
Khoảng gần 1 năm sau anh khập khiễng về đơn vị
cũ lúc chúng tôi đang đóng quân tại núi Nô via để lấy
giấy tờ ra Bắc, số lính cũ của anh không còn bao nhiêu
gặp tôi khi đó vẫn làm liên lạc trên C bộ anh ôm chầm
lấy thằng em, trong thời gian chờ đơn vị cho giấy tờ
về tuyến sau anh sinh hoạt cùng anh em trong đơn vị như
những người lính khác, ai cũng yêu quý anh bằng tình
cảm từ đáy lòng với người anh cả của đơn vị, anh
quấy động phong trào văn hóa văn nghệ đêm cũng gác
ngày cũng công tác như bình thường như bao anh em và khi
anh trở ra Bắc anh đã để lại trong lòng anh em những
tình cảm sâu nặng. Anh vẫn giữ câu nói của trên 30
năm về trước và hôm nay vẫn nói :
- Cha mẹ tôi
sinh ra tôi một lần và thằng H... liên lạc của tôi năm
xưa đã sinh ra tôi lần thứ hai.
Tôi thì chẳng
bao giờ nghĩ về điều đó, điều tôi làm khi đó vì
nhiệm vụ vì đơn vị vì trách nhiệm của bản thân vì
tất cả những người đồng đội của tôi và vì ông
anh mà tôi rất yêu quý kính phục. Vậy thôi.
Sau
11h trưa ngày 12.12.1978 cả C2 chúng tôi còn không đến 30
người họ nằm rải rác khắp tuyến chốt trong các khu
vực còn lại của trận địa ngoài ra có thêm số anh em
C1 do C phó Hồng chỉ huy cùng khẩu đội 12,8ly, như vậy
là quân số chiến đấu còn thực sự trên trận địa
khoảng trên 40 người trong số này anh em bị thương nhẹ
rất nhiều, họ còn sức để cầm súng đánh nhau với
lính Pốt đến cùng và họ cực kỳ ngoan cường chống
trả địch với quân số đông hơn gấp nhiều lần và có
đủ phương tiện pháo binh, cơ giới yểm trợ
đắc
lực. Anh em thương binh trong hầm C bộ chưa kịp chuyển
ra những vết thương của họ không được chữa trị kịp
thời nhiễm trùng xưng tấy đỏ, họ kêu gào ầm ỹ
suốt cả ngày, thuốc giảm đau cũng hết từ lâu, mỗi
lần thấy mặt tôi về đến C bộ là họ gọi tiêm cho
tao mũi thuốc giảm đau, người nói ngọt nịnh nọt tôi
để tôi tiêm cho, người cáu lên chửi bới om xòm, tôi
thương anh em của mình lắm nhưng làm gì còn thuốc giảm
đau mà tiêm rồi anh Tỉnh vẫy tôi lại nói nhỏ vào tai
:
- Cứ tiêm cho nó mũi nước cất, không được cái
gì thì cũng được cái tinh thần chúng nó cũng yên tâm
được chăm sóc.
Một mẹo nhỏ của lính y tá
trên chiến trường trong tình thế khó khăn, tôi thấy nó
thế nào ấy nhưng vẫn phải làm vậy là tôi lại tiêm
cho anh em bị thương và nước cất thì không thiếu. 3
ngày sau chúng tôi mới ra được, lính C3 và D đã đánh
bật được nhóm bọc hậu của địch giải vây cho anh em
C2 C1 trên chốt lúc đó vận tải D mới vào chuyển số
thương binh này ra tuyến sau, họ không còn mấy người.
Chuyện thương binh tử sỹ trên chốt C2 khi đó
có chuyện thằng Khoa bên B1, khi anh Lịch bị thương tôi
vác anh Lịch chạy về tuyến sau thằng Khoa cũng vận động
về nhưng nó không theo đường của tôi mà chạy chéo về
theo bờ mương thẳng hướng về C bộ, nó bị những
đường đạn bắn chi viện của anh em C1 từ phía sau bắn
lên, khẩu RPD của C1 nằm bên bờ mương bắn khiếp lắm. Nó lọt đúng vào vị trí đó nên dính 1 viên đạn ngay
gót chân, vết thương không lớn nhưng chạm phần xương,
nó tự tập tễnh bò về tuyến sau đi viện E, chẳng
hiểu họ khám xét vết thương cho nó thế nào ám khói
cháy thịt ra sao mà họ không chữa cho nó rồi bắt ép nó
phải nhận là đã tự thương, không ai phân trần giải
thích hộ nó được bởi những người có thể đứng ra
bênh vực nó thì đang còn nằm trên chốt, nó thì không
có lời gải thích nào hơn cũng bởi vốn kiến thức
nghèo ăn nói trình bày không gẫy góc :
- Tôi không tự
thương, nếu tự thương thì phải tìm chỗ khác chứ ai
đi bắn vào chân mình trong hoàn cảnh như vậy? Giữ lấy
chân để còn chạy về chứ.
3 ngày trên viện
E không ai đoái hoài gì đến vết thương của nó, cái
chân nó đỏ dừ lên và thằng Khoa cũng kiên quyết không
nhận là mình đã tự thương và quả thật nó có tự
thương đâu mà nhận láo như vậy được, cuối cùng họ
đã cắt đi cái chân của nó và tặng cho nó cái chân
bằng gỗ, khi chúng tôi được thay chốt về tuyến sau
có người đã hỏi chúng tôi chuyện của thằng Khoa B1
chúng tôi đã xác nhận nó cùng chúng tôi chiến đấu lấy
lại hầm trung gian giữa như thế nào?
Nó cũng rất dũng cảm đánh hết mình như vậy thì không thể nói nó tự thương trong tình huống đó được. Nhưng chuyện đã rồi và chỉ có thằng Khoa là thiệt đơn thiệt kép. Khi quay về đơn vị lấy giấy tờ ra quân nó đã khóc với tôi chuyện đó, tôi chẳng thể an ủi gì nó hơn vì tôi cũng không hơn gì nó cùng chung hoàn cảnh lính với nhau cả, thấp cổ bé họng.
Nhận xét
Đăng nhận xét