47 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Kết
quả của những viên đạn M72 đó ra sao chúng tôi hoàn
toàn không rõ, thiệt hại của ta thì vài viên AK và 1
quả B40 với 25 quả đạn M72 loại hỏng vứt đi. Từ đó
trên tuyến chốt của chúng tôi địch ít bắn qua dần
rồi không thấy nữa, chứng tỏ những quả đạn M72 mà
chúng tôi đã bắn có hiệu quả nên chúng đã dè chừng
không còn hung hăng như trước nữa. Chúng tôi đã giáng
cho kẻ thù những trận đòn sấm sét, với nhiều cách
chúng tôi đã cho chúng một trận bão đạn lên đầu và
những người lính QDVN không phải là đối thủ vừa mà
là những người lính rất thông minh trên chiến trường,
bằng nhiều cách nhiều sáng tạo để chúng hiểu thế
nào là sức mạnh.
2 ngày sau khoảng 1h sáng trên
chốt sau hầm đại liên là hầm của anh Thưởng lính
1976 Thanh hóa tiếng súng nổ ran, chốt là một cái gò
cao hơn mặt nước và thoai thoải về hướng D9, trên đó
có 3 anh em lính C2 với vọng gác rất rộng từ ngang bờ
mương và chếch lên cao, nếu tính theo hầm hố gác thì
khoảng 135 độ, ta đã bố trí tại đó 1 vọng gác là
quá mỏng, cũng may tình hình chưa có gì nghiêm trọng,
toán trinh sát của địch mò vào điều không may là chúng
chui đúng miệng hố gác mà bò lên gò đã bị anh Hồng
lính 1978 HNN vào đơn vị trước chúng tôi 2 tháng chờ
cho chúng vào còn 15m đã nổ súng diệt gọn 2 tên Pốt
tại chỗ, chúng gần như không có phản ứng gì ngay lúc
bấy giờ và vài ba tên sau khi đã rút ra tới ngã 4 bờ
mương ngang thì bắn vào chốt ta trả thù, bỏ lại 2 xác
địch cùng 2 khẩu AK. Trưa hôm đó anh em phải đội mưa
kéo xác 2 tên Pốt ra sát mép nước đào lỗ chôn, không
lẽ vứt chúng nằm đây rồi mình ngửi mùi xú uế của
chúng toát ra.
Sau trận đánh M72 đó anh Lịch
không nói gì chúng tôi cả, mỗi lần gặp tôi anh ấy
chỉ tủm tỉm cười, không chê hay kỷ luật tội bắn
bậy của chúng tôi và cũng chẳng khen gì hết nhưng chúng
tôi biết anh ấy bằng lòng với cách đánh rất thông
minh đó của 3 anh em chúng tôi.
Vài ngày sau anh
Lịch chạy qua hầm của tôi rồi nói :
- Trên hầm bờ
mương sau đại liên thiếu người để bố trí 2 vọng
gác nên điều thêm người của hầm này qua tăng cường,
số anh em bị thương do địch bắn qua đến nay là 5
người rồi nên rất thiếu người yêu cầucho chuyển
người ngay bây giờ.
Anh Lịch không ra mệnh
lệnh cụ thể là ai nên anh em chúng tôi hội ý với nhau
rồi anh Phong quyết định cử tôi qua tăng cường cho hầm
anh Thưởng, tôi thì chẳng muốn đi một tý nào, mới
hơi quen chỗ ở một tý, quen vị trí canh gác, đặc
biệt là có cái nghịch có cái giết thời gian với nhau
thì lại phải đi hầm khác, nhưng thôi mệnh lệnh phải
đi vậy, tôi mang theo tư trang và súng đạn men theo bờ
mương lên hầm anh Thưởng, cũng trên 250m so với hầm
của tôi và cứ thẳng theo bờ mương mà đi, tôi hơi
buồn xách súng đi không chào chẳng hỏi ai hết, lính
kiêng chào hỏi nhau khi vào trận hay chuyển đổi vị trí,
cũng đi đâu xa đâu mà phải chào hỏi.
Tôi lên đến nơi cũng phải nhảy xuống mương mà lội, đi trên bờ mương thì quá là bày cỗ cho Pốt nó xơi, 3 anh em trên chốt đón tôi bên cái lán thấp lè tè sau căn hầm đắp nổi cao, một khoảng nhỏ đủ 1 người nằm và đó cũng là nơi sinh hoạt cơm nước của chúng tôi, trên cái lán là tấm tôn thủng lỗ chỗ được đặt lên mấy đoạn tre dưới dải mấy tấm ván, hầm chữ A tránh pháo là nơi ngủ của 2 người, hầm nhỏ xíu chỉ đủ chỗ cho 2 người nằm không thể nằm thêm người thứ 3, bên ngoài hầm đắp đất rất dày có đến cả mét đất chung quanh với 2 cửa trước sau, khi ra phải lách mới lọt qua được, vị trí này cao nên nước không ngập đến, chuyện tát nước trong hầm chữ A thì không có, hố chiến đấu và cũng là vọng gác ngoài bờ mương và thẳng của hầm chữ A ra 40m, tôi sẽ đảm nhận vị trí dọc bờ mương với hố chiến đấu đắp nổi hoàn toàn trên bờ mương và khuất sau cái gò của hầm chữ A.
Trước mặt tôi là ngã 4 bờ mương ở khoảng cách 150m,
qua khỏi bờ mương dọc đó cũng khoảng 1km là chốt của
D9, bên phải tôi là hướng nam thẳng vào thị xã Svay
riêng, đi qua hầm của tôi sang bên kia 1 cái gò khác cũng
khoảng trên 100m là hầm đại liên với 4 anh em, lưng hầm
quay về hướng bên phải hố chiến đấu của tôi, anh
em đại liên họ đào hầm hàm ếch vào gò tạo thành nơi
ăn ở rất khang trang, khẩu đại liên Maxim có bánh xe
đưa ra hầm phía trước, vài gốc thốt nốt lơ thơ
quanh đó trên cái gò này, bên phải hầm đại liên về
trên 200m là hầm của tôi cũ nhưng nằm lui sau trên cái
dãy nhà lá nửa nổi nửa chìm này, bên ngoài vẫn là
ruộng nước, khoảng cách này rất lý tưởng cho trinh
sát địch luồn vào giữa rồi theo bờ mương đâm thẳng
vào vị trí lưng gác của tôi trên ngang bờ mương. Như
vậy là tôi phải gác thêm cả từ phía sau lưng mình nữa
còn trước mặt và bên trái là đương nhiên rồi.
Hầm
mới do anh Thưởng phụ trách, Hồng A trưởng, thằng
Ngãi người Huế (lại gặp đồng hương nữa rồi ) thằng
này hiền lành ít nói và tôi luôn là phiên dịch của nó
với 2 ông kia, nó hy sinh trong trận 12.12.1978 bên chốt
bên kia khi đó tôi đã là liên lạc của C trưởng Lịch,
hôm nó bị thương anh em mang nó về C bộ, nó đã lả
đi rồi, ánh mắt nhìn tôi như cầu cứu vì tình đồng
đội đã từng nằm hầm bên nhau, vì tình đồng hương
hãy cứu tao. Nhưng hỡi ơi vòng vây của địch đã khép
lại từ lâu rồi làm sao đưa nó ra được, nó lịm dần
rồi tắt thở tôi không kịp vuốt mắt cho nó nữa vì
phải lăn ra mà đánh không thì địch nó nhảy vào tới C
bộ, khi tôi quay lại được thì nó đã đi từ bao giờ
rồi. Tôi thấy mình có lỗi với nó nhưng biết làm sao
hoàn cảnh nó bắt buộc phải như vậy, ánh mắt của nó
nhìn tôi khi đó thì chẳng thể nào quên được.
Nhận xét
Đăng nhận xét