86 - NGÃ 3 CHÓP - BIÊN GIỚI TÂY NAM HƯỚNG SƯ ĐOÀN 7 BỘ BINH
Khoảng
5h chiều liên lạc D7 chạy xuống báo C trưởng C2 chuẩn
bị đi nhận trận địa trước và đương nhiên là tôi
sẽ cùng theo anh Hồng đi nhận trận địa trước rồi,
lúc này anh Hồng nói với tôi :
- Mày theo anh lên nhận
trận địa, khi đi đường nhớ tìm vật chuẩn nhớ dấu
để còn quay trở lại móc đơn vị lên, lên đó anh ở
lại mày quay về khi lên dắt từng B vào vị trí, tao sẽ
đón.
- Nhưng em biết dắt họ vào đâu, B nào nằm
vị trí nào phải do anh chứ?
- Lên đó nhận trận
địa rồi tao sẽ chỉ chỗ cho từng B vào vị trí, có
trận địa rồi mới bố trí được. Hiểu chưa?
-
Em hiểu rồi thế chứ, khơi khơi anh bảo em dắt họ vào
em biết đường nào mà đưa họ đi.
Kế hoạch
là vậy, sơ sơ tôi đã hiểu được nhiệm vụ liên lạc
của mình và điều đó tôi làm được, tôi không phải
loại chết nhát nên chuyện đi lại trong đêm tối không
có gì phải sợ cả hơn nữa tôi có súng mà sợ gì nữa.
Trời nhá nhem tối là bộ phận cán bộ
quân sự của D lên đường ngay, đám liên lạc cũng bám
theo cùng trinh sát, tác chiến D, trong đám cán bộ C này
có anh Ngát C trưởng C5 hỏa lực lính Hà bắc, anh quý
tôi lắm chỉ tiếc thằng em không phải lính C5, gặp tôi
lúc nào cũng khoác vai bá cổ béo má, sẵn thuốc lá
trong túi là rút ra mời thằng em rồi, thỉnh thoảng vẫn
trêu tôi anh nói :
- Này thằng em liên lạc C2 ơi !
Đừng đánh thằng liên lạc C anh nhé, mày mà đánh nó
là anh và lão Hồng lại phải đánh nhau đấy.
Nói
vậy rồi anh lại cười hô hố, chuyện cũ qua lâu rồi
có lần tôi tát thằng LL của anh Ngát một cái tội chửi
bậy, khi tôi đi ngang qua giếng nước ăn của C5 vì không
biết đó là cái giếng để lính C5 múc nước ăn nên đã
ra rửa chân ở đó, thằng LL C5 ở đâu chạy ra và
cứ thế mà bố mày mẹ tao nó chửi, tiếng Nghệ an nghe
nặng tai bực mình vì bị chửi vô lý tôi tát cho nó một
cái trời giáng, nó chạy về báo C trưởng chẳng biết
nó đã nói gì anh Ngát cầm đầu một đám anh em kéo sang
C tôi hỏi tội, tôi ra nói :
- Em chẳng làm gì nó
đang rửa cái chân ở vũng nước sạch nó ở đâu chạy
ra cứ em nó chửi, thằng này nó bị điên hay sao ý,
nhịn mãi không được bực quá em tát cho nó một phát
thế thôi. Em có làm gì đâu?
Anh em đứng đó
nghe chuyện của tôi cười ầm lên, người không biết
người nói chọ chẹ bố thằng nào hiểu thằng nào.
Hòa, cũng chỉ hòa chỉ có thằng LL C5 là ăn phát tát.
Từ đó anh em biết nhau rồi thân nhau thằng LL C5 với tôi
cũng thân nhau thỉnh thoảng nó vẫn lấy thuốc lá của
anh Ngát cho tôi nó không hút thuốc lá.
Chúng
tôi đi được một đoạn thì nghe tiếng nói quen quen trên
đường dây vô tuyến PRC25. Chợt nhận ra tôi gọi :
-
Hải phải không?
- Ơ H. .! Tao nhận được tin từ
chiều tiểu đoàn mày vào thay vị trí cho tiểu đoàn tao.
Mày khỏe không?
Trong bóng chiều tối mờ mờ
chúng tôi gặp nhau trên đường hành quân, D9 đơn vị
Hải rút ra D7 chúng tôi chuẩn bị vào thay vị trí, mừng
quá chúng tôi nắm tay nhau, Hải nhắc nhở tôi :
-
Trên đó nhiều mìn lắm đồng hương ơi, cẩn thận nhé,
D tôi hôm nay thương vong nhiều lắm, bạn có nhận được
thư của gia đình không?
Nó hỏi tôi dồn dập
như chưa từng được hỏi bao giờ không bằng, rồi nó
nói :
- Tao vẫn biết tin tức của mày qua anh Phắng
sang làm C trưởng C13 D9, trước anh Phắng là B trưởng B
mày phải không?
Thế rồi chúng tôi phải chia
tay nhau, tình bạn tình đồng đội, đồng hương gặp
nhau trên đường hành quân nói vội với nhau mấy lời
rồi mỗi người một hướng mỗi nhiệm vụ riêng, nhắc
nhở động viên nhau vài lời. Quý lắm, nó đi rồi còn
ngoái cổ lại hỏi tôi :
- Mày là liên lạc C2 rồi
phải không? Hôm C2 bị đánh trên chốt tao lo cho mày quá
sau anh em về viện nói mày không sao thế là tao mới yên
tâm.
Hóa ra mọi chuyện của tôi anh em bên D9
đều biết cả vậy mà chỉ có tôi là không biết gì về
anh em của mình bên đó hết, nhóm anh em đoàn HN về D9
một số ở trên D bộ trong đó có thằng Hải nên họ có
điều kiện thông tin biết hết chuyện bên D7 chúng tôi,
lính HN về D7 xuống các C hết nên mù tịt cả.
Lên
thêm đoạn nữa chúng tôi gặp chiếc xe tăng đang kéo
chiếc thiết giáp M113 bị cháy trên cửa mở sáng hôm nay
về tới đó, anh em đang lôi xác tử sỹ thiết giáp
trong xe ra họ bị cháy đen như than cũng đâu 4 5 người,
tôi không dám nhìn nữa thảm thương quá. Làm lính TTG mà
gặp cảnh này thì cũng chẳng xung sướng gì, cứ làm
thằng lính bộ binh cho khỏe đánh không nổi thì đào lấy
cái hố rúc đầu xuống là yên tâm hơn. Vừa bám theo
các thủ trưởng tôi vừa đảo mắt tìm vật mốc cho
đường quay về, cố mà nhớ những gì có thể trong tầm
mắt trong đêm tối.
Đám trinh sát và tác
chiến D9 đã đưa chúng tôi tới nơi, bờ tường ủy
trước mặt chỉ một vệt trăng trắng trước mặt chưa
xác định rõ là cái gì, từ đây đến đó cũng còn
khoảng 150m nữa, chung quanh ruộng khô phẳng với những
bờ thửa vuông vắn thỉnh thoảng vẫn có chỗ còn nước
sâm sấp, lính D9 vẫn nằm im tại vị trí chờ lính D7
chúng tôi vào thay vị trí, một vài người lom khom chạy
đi chạy lại.
C2 chúng tôi nhận vị trí thay cho C11 của D9 tôi phải quay lại móc đơn vị ngay một số anh em C11 cùng bám theo tôi về tuyến sau trước, trong số này có thằng Hùng bạn tôi cùng đoàn với tôi ở C11, trên đường về nó nói hết với tôi những gì đã xảy ra với C11 ngày hôm nay, chuyện TTG của ta đánh lên bờ tường ủy không được, thiết giáp cháy như thế nào thương vong C11 ra sao, lính HNN ai còn ai mất của trận đánh này anh em HNN còn mấy thằng tại C11... v.v
Nhận xét
Đăng nhận xét