267 - MŨI CHÍNH DIỆN GIẢI PHÓNG PHNÔM PÊNH
Trời
lúc này đã sáng rõ, chúng tôi bỏ cái phum này đi tiếp
trên đường đi hình như cái phum này không phải là vị
trí chúng tôi cần đến hay sao ấy hơn nữa nếu có địch
thì cũng lộ hết rồi chẳng còn thằng nào ở đó nữa
đâu mà vào, sau này E bộ tiền phương của E209 chúng tôi
nằm ở cái phum này một thời gian dài.
Chúng tôi
lại tiếp tục hành quân buổi sáng đó không thu thêm
được kết quả gì, có lần thoáng thấy bóng lính Pốt
trong rừng nhưng không tài nào đuổi kịp, chúng lẩn như
trạch chui như chuột thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt
ở cự ly xa, ở khu vực trống thoáng tầm mắt cho đến
trưa hôm đó dừng lại cơm nước chuẩn bị cho cuộc
hành quân truy quét chiều nay.
Có lẽ phải nhiều năm
sau tôi mới dám ăn lòng lợn, mỗi lần nghĩ đến 2 bộ
lòng vung vít chung quanh bãi cỏ thì sợ đến già, đánh
nhau thì chẳng sợ những mỗi lần mắt thấy những cái
quá tang thương thì ám ảnh suốt một thời gian dài.
Có thể ai đó sẽ cho rằng tôi yếu đuối nhưng vâng yếu
đuối tý chút cũng không sao.
Trưa hôm đó chúng tôi nghỉ ngơi cơm nước ngay trên đường hành quân rồi đi ngay, lúc này thằng Trung anh nuôi đã tự đi được rồi còn đồ đạc xoong nồi của nó phải có người khác gánh giúp, cái mặt nó sau 1 đêm cơn sốt đen như đít nồi, bình thường nó đã không trắng nhưng nó cũng không đen thảm hại đến như vậy và sau vài ngày thì da mặt của nó lột ra từng mảng, vết da mới với da cũ đen thui tạo thành cái mặt nó như rằn ri.
Các anh lính cũ nhiều kinh nghiệm chuyện này nói: Nó sốt rét ác tính đấy nhưng ở mức độ nhẹ bởi vì mới thì thế thôi chứ sau này chỉ có nằm bệt đố mà đứng dậy nổi, chúng mày cố mà giữ lấy cái sức khỏe của mình ăn chín uống sôi và không được để muỗi rừng đốt ngủ phải có màn.
Lính trẻ chúng tôi nghe xong đã thấy tóc gáy mình dựng lên rồi, ấy vậy mà nhiều thằng điếc không sợ súng chỉ mắc mỗi cái màn trên võng mà cũng lười, còn tôi thì thấm nhuần chuyện này dù khó khăn cỡ nào cũng cố mà mắc cho được cái màn tránh muỗi, cũng đơn giản thôi vài phút là xong, tăng võng thì đã đành rồi không thể thiếu được mùa này, lúc mưa lúc không chẳng biết đường nào mà lần nên mắc tăng cho chắc ăn đỡ nửa đêm phải dậy lục đục, cọc phụ thì đương nhiên là phải có ngay khi mùa khô cũng có những cơn mưa nhỏ đột xuất đến nên tập cho mình có thói quen chặt cộc phụ mắc võng vài phút chuẩn bị cũng chẳng sao.
Cái màn cá nhân gấp lại thành 2 giây ở
2 đầu màn buộc căng theo dây tăng cùng trên đỉnh cọc
phụ xưa kia thời đánh Mỹ các anh nói có màn chữ A dùng
cho nằm võng nhưng thời nay không có thì phải biết chế
biến từ cái màn cá nhân ra, lấy cái đình màn vắt ra
ngoài cho đỡ vướng bên trong là có thể yên tâm có 1
đêm ngủ trọn vẹn dù bên ngoài mưa to bão bùng đến cỡ
nào, khi vào màn lên võng nằm thì luồn nửa màn xuống
dưới lưng võng vòng qua mông mình còn nửa kia thì cài
vào giữa 2 lớp võng, cẩn thận thế đấy mà đôi khi
cũng chưa yên tâm vì nhiều chỗ muỗi nhiều lắm phải
dậy lấy cái vải đi mưa gấp lại nhiều lớp cài vào
giữa 2 lớp võng để muỗi khỏi đốt xiên qua 2 lần vải
của võng dù. Lính chúng tôi phải tự giữ sức khỏe cho
mình không ai lo hộ mình chuyện đó được.
Chiều
đó chúng tôi hành quân đến khoảng 3h thì gặp một con
đường đất đỏ khá mới cắt ngang đội hình, con đường
mới được đắp gần đây thôi vết đất còn mới cỏ
cây chưa mọc ngang mặt đường, nó thẳng tắp chi đôi
cánh rừng đó ra làm 2 phần xanh biếc, những con đường
thời công xã của Pôn Pốt thì luôn là thẳng tắp đến
hết tầm mắt, lệnh cho C2 rẽ trái đi dọc còn đường
đi 2 bên con đường đó D bộ và các C khác cắt hướng
khác không đi cùng chúng tôi, nhiều thằng lười không
muốn đi dưới lề đường mà chỉ thích nhong nhóng đi
trên mặt đường đất đỏ này, anh Phượng phải quát
rồi chửi mà lùa chúng nó đi tránh xa con đường ra.
-
Chúng mày muốn chết hả? đi thế mà gặp địch thì
chúng mày chạy đường nào hả mấy thằng kia?
2
trung đội đi bên cánh phải của đội hình kẹp con đường
đó bất chợt phát hiện ra phía sâu trong rừng ở đoạn
thoáng tầm nhìn, một vài bóng lính Pốt lúc ẩn lúc
hiện, anh em xả súng bắn ngay chỉ một loáng chúng biến
mất, đi tiếp chưa đến 300m thì hướng bên cánh trái
đường nơi gần cái cống nước thông giữa 2 bên thoáng
có bóng người, anh em báo về ngay C bộ đi ngay bên dưới
đội hình.
Tôi chạy qua bên kia đường để báo anh em đi bên này chuẩn bị tác chiến, khi vận động qua đường nhìn về phía cái cống tôi thấy thoáng lố nhố bóng vài người mặc đồ đen thui từ đầu đến chân đứng ngồi quanh đó, cũng ngay lúc đó tiếng hô xung phong của anh em bên trái đường đã vang dậy, đến quá gần mà nhóm người này vẫn chưa biết, có lẽ họ thấy tôi trước khi thấy anh em trong C2 vì tôi phải chạy cắt ngang mặt đường và đường thì cao hơn vị trí cống.
Vì vậy sau khi báo xong cho 2 B bên này đường thì tôi lao theo anh em và chạy 1 mình trên đường lên hướng địch miệng hô xung phong áp đảo cùng anh em, vì vận động trên đường nên thoáng chân không vướng cây cối nên tôi vào đến vị trí cống chỉ sau vài anh em của C2, hơn chục người không vũ khí bị chúng tôi bắt sống, họ hốt hoảng khi thấy chúng tôi nên dồn cục lại ngồi thụp xuống, không một chút kháng cự, một đống đồ đạc chất ngay bên cạnh toàn ba lô và túi mìn claymo cùng túi tự khâu bằng tay.
Tôi nhanh tay làm ngay cái túi màu xanh hòa bình bằng vải được khâu bằng tay gần giống cái túi mìn mà thỉnh thoảng vẫn thấy lính Pốt có, tù binh bị bắt sống đếm được 15 đứa con gái Pốt, lúc này tôi mới biết chúng toàn con gái, chúng tôi kiểm tra rồi hỏi chúng có vũ khí không nhưng chúng không có, khai thác tù binh nhanh thì chúng nhận là lính Pốt mới đi học lớp y tá từ Thái lan về đến đây, mới chân ướt chân dáo về đến chưa biết cái gì thì đã bị bắt sống hết cả, chúng tôi cũng tin ngay bởi nhìn bọn này khác nhiều với bọn lính Pốt ở đây mà chúng tôi vẫn gặp, sạch sẽ béo tốt hơn mặc dù vẫn những bộ đồ đen đó và cái khăn cà ma là thứ đứa nào cũng có.
Nhận xét
Đăng nhận xét